Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 55: Gặp quỷ



Kiều Phong Miên không hề bất ngờ khi Hoàn Nhạc có thể nhận ra trạng thái khác lạ của tối nay, con chó tinh nào ngốc bạch ngọt đâu cơ chứ. Có điều, Hoàn Nhạc thể hiện thực lực khiến anh không khỏi nhìn chàng bằng cặp mắt khác xưa.

Chẳng phải rất thú vị đấy ư?

Một con chó sói thoạt nhìn không quá lớn tuổi lại sở hữu năng lực có thể sánh vai cùng đại yêu, quả thực chưa từng nghe thấy trường hợp như vậy giữa thời hiện đại thiếu hụt năng lượng tự nhiên này.

“Thi đấu không?” Anh nhấc đao lên, mũi đao chĩa thẳng vào Hoàn Nhạc.

“So cái gì?” Hoàn Nhạc nhíu mày.

“Từ đây tới phố Trường An, chúng ta so xem ai giết được nhiều ác quỷ hơn.” Trăng tròn cực lớn, trắng sáng tự nhiên treo sau lưng Kiều Phong Miên. Anh nhẹ nghiêng đầu cười, còn giống ác quỷ hơn so với ác quỷ.

Hoàn Nhạc khẽ rục rịch trong lòng, bộ dáng trông như rất hứng thú, sau đó quét mắt một vòng, hỏi ngược lại: “Mắc gì tôi phải giúp anh chớ? Tôi thấy, đại trận trong thành cũng đã mở rồi nhỉ, bảo vệ tòa thành này là chức trách của các anh, không phải của tôi.”

“Mà rất đáng tiếc.” Kiều Phong Miên xoè tay, “Các cậu đã ở trong kết giới của Thương Tứ, không thể thoát ra ngoài trước khi mọi chuyện được giải quyết. Nán lại thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm cho nhím con bé nhỏ đằng sau cậu.”

“Ờ.” Hoàn Nhạc khẽ cười, “Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta.”

Âm phong vù vù luồn qua mái tóc dài của Hoàn Nhạc, cũng thổi tung vạt áo Kiều Phong Miên. Ánh mắt hai người giao nhau, đối chọi gay gắt.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Kiều Phong Miên nghiêm nghị.

“Ta chính là ta, là cháu trai lớn của ngươi á.” Hoàn Nhạc đáp, lần nữa bước lên, trường đao tạo nên sương đen, một đao bổ về phía Kiều Phong Miên đang đứng thẳng trên biển quảng cáo.

Kiều Phong Miên híp hai mắt, Sầm Thâm cũng bị dọa sợ hết hồn, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen to lớn đã leo lên biển quảng cáo, từ tốn bước về phía Kiều Phong Miên.

Đương nhiên Kiều Phong Miên cũng nhận ra, vì vậy cùng lúc Hoàn Nhạc ra chiêu, anh lập tức thả người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ đèn đường mượn lực xoay người, chém xuống một đao.

Song đao gặp nhau, biển quảng cáo tức thì bị đánh vỡ nát, tạo thành trận nổ vang. Bóng đen kia cũng tiêu tán mất tăm trong nháy mắt.

Hoàn Nhạc và Kiều Phong Miên liếc mắt nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng giết về hai hướng khác nhau.

“Chào buổi tối.” Giọng nam trầm thấp bỗng vang lên bên cạnh. Sầm Thâm cảnh giác ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một con chó sói lớn oai phong lẫm liệt lễ độ gật đầu với mình.

“Sùng Minh?”

“Là tôi.”

Nguyên hình của Sùng Minh rất lớn, còn muốn uy mãnh hơn so với Hoàn Nhạc lần trước, song lại cho người ta cảm giác vững vàng chững chạc và trầm hơn. Anh nhìn Kiều Phong Miên ở xa xa, nói: “Lâu rồi A Kiều chưa từng ra tay, có thể sẽ chơi hơi lâu một chút, tôi dẫn cậu tới phố Trường An trước nhé? Bọn tôi hẹn người ở đằng đó.”

Sầm Thâm rất dễ chịu, vì vậy hai người bắt đầu không nhanh không chậm đi về phía Đông.

Hoàn Nhạc thấy có người bảo vệ Sầm Thâm, chém giết càng không kiêng dè. Chàng và Kiều Phong Miên hai bên trái phải đánh thẳng tới phố Trường An, đều là tay dùng đao đẳng cấp, cách ra tay cũng giống nhau y như đúc – nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Khác ở chỗ, Hoàn Nhạc dứt khoát thoải mái, phóng khoáng cao quý như gió. Kiều Phong Miên lại theo đuổi sự xảo quyệt tàn nhẫn, chẳng nương tay chỗ nào.

Trong thế giới trắng đen, trên đường phố vắng tanh không người, pháo hoa màu đen “ầm ầm ầm” nở rộ. Làn khói đen như con rồng dài, quẹo qua đoạn cua rồi tụ họp ngay chính giữa phố Trường An.

Hai bóng người như gió như điện, sát ý ngang dọc, tràn trề sung sướng.

Mà nói tóm lại vẫn là Hoàn Nhạc cao hơn một bậc. Yêu lực bẩm sinh đã mạnh mẽ, trực giác dường như được trời ban dành riêng cho chiến đấu, còn có bảo đao không rõ tên, cái nào cái nấy đều triễn lãm sự bất phàm của chàng.

Khi Sầm Thâm và Sùng Minh chạy tới, Hoàn Nhạc và Kiều Phong Miên đang đứng trên đèn đường mặt đối mặt. Gió đêm vừa nổi lên, giọt nước màu đen từ thân đao rỏ xuống, như mực nước lại như máu.

Sùng Minh còn đương tốt bụng giải thích tình hình đêm nay cho Sầm Thâm: “Tháp Vãng Sinh xảy ra chút sự cố, thế giới dưới giếng phát sinh bạo động, lượng lớn ác quỷ trở về nhân gian, đã xuất hiện chuyên hại người ở khu Đông, kinh động tới Tứ gia. Thế giới trắng đen chúng ta đang ở chính là kết giới của Tứ gia, nó rất lớn, đủ để bao phủ toàn bộ Bắc Kinh, cho nên không cần phải lo lắng sẽ có thêm vấn đề gì khác. Chẳng qua bây giờ Tứ gia còn đang ở tháp Vãng Sinh chưa về, trong lúc này chúng ta cần cố gắng hết sức khống chế cục diện nơi đây.”

Tháp Vãng Sinh? Thứ đầu tiên Sầm Thâm nghĩ tới là Hắc Thất Diệp bị trấn giữ vĩnh viễn ở trong tháp, chuyện này có liên quan tới hắn không? Hay hắn đã lợi dụng lần bạo động này trốn thoát rồi?

Bấy giờ Hoàn Nhạc quay lại bên cạnh Sầm Thâm, lo lắng quan sát hắn thật kỹ vài lượt: “Ổn không?”

Sầm Thâm lắc đầu, “Anh không sao.”

Đúng lúc này, sương đen lượn lờ lại hiện lên ở hai bên phố Trường An, mây đen che khuất phân nửa mặt trăng, âm khí càng ngày càng nặng.

Nhưng trên mặt Kiều Phong Miên đang chậm rãi bước tới lại không có chút lo lắng nào. Anh giơ tay vò cái đầu to tướng của Sùng Minh, ngước mắt lên chớp chớp, tiếng xe gầm gừ từ xa lại gần, chỉ mấy giây đã tới bên cạnh bọn họ.

Người đến dừng xe, tháo nón bảo hiểm để lộ gương mặt trẻ tuổi xêm xêm Kiều Phong Miên. Tướng mạo anh không tính là quá xuất chúng, nhưng mi thanh mục tú, càng hiếm thấy hơn chính là giữa hai đầu lông mày thấp thoáng chính khí, là người đứng đắn hoàn toàn đối lập với Kiều Phong Miên.

“Đây là xe của Thương Tứ? Cậu chôm hả?” Kiều Phong Miên nhíu mày.

“Tôi không phải yêu quái, không thể bay lên trời không thể chui xuống đất, không lái xe lẽ nào lết bộ lại đây? Với cả, tôi là cảnh sát, sẽ không biết pháp phạm pháp.” Người đến bình tĩnh đốp chát Kiều Phong Miên, sau đó móc giấy chứng nhận từ trong túi ra thẳng thắn dứt khoát giơ tới trước mặt Hoàn Nhạc và Sầm Thâm, “Tổ trường tổ điều tra đặc biệt, Lâm Thiên Phong.”

Kiều Phong Miên bên kia tao nhã trợn trắng mắt, cả người hơi lười biếng ngả vào mình Sùng Minh, nhấc ngón tay chỉ đám ác quỷ ngày một tiến gần hơn, nói: “Chú cảnh sát tới rồi, chắc thị dân bình thường không cần ra tay nữa nhỉ?”

Lâm Thiên Phong bình tĩnh như trước: “Quá nhiều quỷ, đánh không lại hết.”

“Thế chừng nào tổ điều tra các cậu mới trả thêm khoản phí cố vấn cho tôi?”

“Không có tiền.”

“Vậy tự cậu đánh đi.”

“Các cậu thấy chỉ là một đám bóng đen, tôi thấy chính là hình dáng thật với mặt xanh nanh vàng, cụt tay què giò đổ máu, cảm ơn.” Lâm Thiên Phong được trời cao ưu ái cho cặp mắt âm dương, nhưng phần lớn thời gian thì thiên phú này không quá dễ chịu đối với bản thân anh.

Nhác thấy ác quỷ chuẩn bị phát động công kích, Kiều Phong Miên không đùa giỡn nữa, anh hỏi: “Mấy chỗ khác sao rồi? Khống chế được chưa?”

Lâm Thiên Phong đáp: “Mỗi khu đều phái người đi rồi, mà không có cách nào truyền tin trong kết giới, tình huống cụ thể cũng chưa rõ ràng lắm. Nhưng tôi đã quan sát trên đường đến, có trận chém giết của hai người vừa nãy, rất nhiều ác quỷ đều đổ dồn về đây. Chỉ cần trấn thủ ổn nơi này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”

Dừng chốc lát, anh lại nói tiếp: “Mấy ác quỷ này hành động không có mục đích, cũng không thống nhất, cần đảm bảo chúng không xông ra khỏi kết giới của Tứ gia.”

Kiều Phong Miên gật gật đầu, hai người trao đổi một ánh mắt, không cần nhiều lời, lập tức động thủ.

Hoàn Nhạc cũng không vội vã hỗ trợ, chàng đưa Sầm Thâm lui về một bên cẩn thận quan sát tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt này, tâm tư đi đủ hướng.

Xét về chức năng, tổ điều tra đặc biệt có chỗ tương tự Đài Chu Tước. Song, hình như vị tổ trưởng này trăm phần trăm là một con người? Tại sao một con người ở thời hiện đại gần như không thể tu hành như anh ta lại có khả năng đánh một trận thế này?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoàn Nhạc không khỏi khoá chặt trên người Lâm Thiên Phong. Chỉ thấy anh nhanh chóng cởi sợi dây hồng trên cổ, có chiếc gương kiểu cổ to bằng ngón cái treo ở đó.

Pháp quyết tối nghĩa và trầm thấp tuôn ra từ miệng Lâm Thiên Phong, chỉ trong giây lát, gương đã hoá thành kích cỡ bình thường. Hai tay Lâm Thiên Phong một trên một dưới giữ gương.

Gần như là thoáng chốc, Sầm Thâm đã nhận ra cái gương này —- Kính la sát.

Bảo khí âm dương tiếng tăm lừng lẫy trong giới thợ thủ công, một mặt gương là ngọc diện Diêm La, một mặt là Quan Âm bảo tướng, mỗi cái đều có công dụng khác nhau, vừa có thể siêu độ cũng có thể giết quỷ.

Mặt kính xoay chuyển, lúc này Quan Âm đối nội, Diêm La đối ngoại, Lâm Thiên Phong nhắm mắt, hít sâu một hơi, khoảnh khắc mở mắt liền thấp giọng quát: “Khai!”

Dứt lời, cùng với Lâm Thiên Phong mở mắt, gương mặt như tuyệt mỹ của ngọc diện Diêm La tựa cười mà lại phát ra tiếng quỷ khóc, cứ như đang sống.

Khung cảnh này tuy quỷ dị và khủng bố, nhưng trong mắt Sầm Thâm vẫn hàm chứa kích động, hắn hoàn toàn không ngờ mình có thể thấy món bảo bối này ở đây. Đối với bất kỳ thợ thủ công nào cũng vậy, này là dịp may lớn trong đời.

Sương đen dâng lên như cự thú viễn cổ, gầm thét nhảy khỏi gương, cắn xé, nuốt sạch đám ác quỷ dưới ánh nhìn từ bi lại vô tình của ngọc diện Diêm La.

Có bảo khí giúp đỡ, tốc độ tiêu diệt ác quỷ tăng vọt. Hoàn Nhạc rốt cuộc không kiềm được cơn ngứa tay cũng nhập cuộc, vì vậy trên đường Trường An gió nổi mây vần, chỉ có Sầm Thâm và Sùng Minh không bận bịu gì.

“Anh không đi à?” Sầm Thâm hỏi.

“Không cần, tôi ở lại với cậu.” Sùng Minh đáp.

Chẳng rõ vì sao Sầm Thâm càng nhìn Sùng Minh càng vô cớ cảm thấy anh đặc biệt đáng tin cậy, đáng tin hơn Hoàn Nhạc nhiều lắm. Chỉ là hai người bọn họ đứng chung một chỗ, với hình thể này Sùng Minh thoạt trông giống hệt như chó nhà trưởng thành dẫn dắt chó con.

Mà bất luận thế nào, Sầm Thâm vẫn biết ơn ý tốt của anh, “Cảm ơn.”

Sùng Minh gật đầu, “Đừng khách sáo.”

Hai người đợi chừng một phút, cuộc chiến rốt cuộc dần dần tới hồi kết, dường như đám ác quỷ bị hù dọa, hấp tấp chạy tán loạn, đội ba người giết quỷ vì vậy chiếm được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Chẳng biết Hoàn Nhạc bị chập cọng dây thần kinh nào, đánh một hồi cũng hoá về nguyên hình, cự thú hung mãnh choán gần nửa con đường, vẫn cố chấp chen vào giữa Sầm Thâm và Sùng Minh, đầu to cọ cánh tay Sầm Thâm, thiếu chút nữa xô ngã người ta luôn.

Sùng Minh lại bình tĩnh liếc mắt nhìn chàng, giống như người lớn thành thục nhìn lớp trẻ bốc đồng, đoạn yên lặng tao nhã đi đón Kiều Phong Miên.

“Đừng quậy nào.” Sầm Thâm đẩy đầu chó ra, nhưng không đỡ nổi bản thể quá lớn, không chỉ lớn hơn gấp đôi so với lần trước Hoàn Nhạc biến hoá thôi đâu, cơ bản là không lay chuyển được.

Chẳng lẽ ẻm ghen hả? Sầm Thâm nghĩ thế, mặt không đổi sắc nói: “Anh không thích chó quá lớn đâu.”

“Ngao.” Hoàn Nhạc biểu thị bị thương rất nặng, em rành rành uy phong lẫm liệt thế kia.

“Biến trở về đi.” Sầm Thâm vẫn lãnh khốc vô tình như cũ.

“Ngao.” Không có quần áo.

“…” Tại sao mình nghe hiểu tiếng ẻm sủa vậy? Sầm Thâm không khỏi rơi và trầm tư.

Đúng lúc này, một giọng thông báo bỗng vang lên trong thế giới trắng đen, “Các anh đang tổ chức cuộc thi dắt chó đi dạo Bắc kinh yêu thị lần thứ nhất hả? Ông đây bận việc muốn điên, các ngươi dắt chó kiêm đối tượng đi dạo, còn chút lương tâm nào không hả?”

Tác giả có lời muốn nói: Nhạc Nhạc: Bự hổng tốt hả?