Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 68: Bộ quần áo cũ



Hoàn Nhạc xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, cầm lấy bút dạ lại viết mốc thời gian đặc biệt “1910” này lên tường kính. Ánh trăng như nước dập dờn bên chân chàng, thiếu niên mặc quần tà lỏn và áo ba lỗ, chống cằm chăm chú nhìn nó hồi lâu, trước sau vẫn cảm thấy mình đã để sót gì đó rồi.

“Lần trước Tứ gia nói…. Mình bắt đầu ngủ vào lúc nào?” Chàng ngoảnh đầu lại hỏi.

Sầm Thâm còn đang xếp mớ ký ức hỗn tạp trong đầu, phản ứng hơi chậm một nhịp, “Năm… một ngàn chín trăm mười sáu nhỉ?”

Đúng rồi, là năm một ngàn chín trăm mười sáu, Thương Tứ ngủ một giấc trăm năm, lúc y thức dậy cũng là lúc Sầm Thâm nhặt A Quý, tức là năm hai ngàn không trăm mười sáu, ngược về trước trăm năm chính là một ngàn chín trăm mười sáu.

Năm một ngàn chín trăm mười sáu, chiến tranh tại nhân gian bùng nổ, đại trận Tứ cửu thành bất ổn. Thương Tứ vì sửa đại trận, bất đắc dĩ đành lấp bản thân vào, từ đó rơi vào giấc ngủ say.

Hoàn Nhạc vỗ đầu, “Đây không phải trước năm một ngàn chín trăm mười! Khúc giữa còn cả sáu năm, trong sáu năm này, Liễu Thất từ Đại Đường trở về chắc chắn có trong quyển bút ký của Thương Tứ!”

Sầm Thâm lập tức hỏi, “Em muốn đi tóm ông ấy lần nữa à?”

“Đúng vậy, cái này không phải cách nhanh nhất sao?” Hoàn Nhạc nói là làm ngay, lấy áo thun tròng vào người, “Em đi tìm Tứ gia!”

Sầm Thâm lớn tiếng gọi giật chàng lại, ánh mắt liếc đồng hồ treo tường, “Trễ lắm rồi.”

Bấy giờ Hoàn Nhạc mới tỉnh táo một chút, ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Hình như em cuống quá. Tứ gia còn đang bế quan, em có tìm cũng chưa chắc gặp được.”

Sầm Thâm gật đầu, “Liên hệ Kiều tiên sinh trước đi.”

Kiều Phong Miên thực sự rất nhàn nên nửa đêm chưa ngủ, hậu quả là bị Thương Tứ bắt làm người hầu.

Giờ phút này, tại tầng chín tháp Vãng Sinh, Thương Tứ đầu bù tóc rối nhíu mày, múa bút vẩy mực. Thoạt nhìn y không được khoẻ, quầng mắt thâm xanh đen, trong mắt còn có tơ máu, như kẻ say rượu bị đánh thức, giầy cũng chưa mang, bờ ngực khoẻ khoắn cường tráng lộ ra qua mép áo nửa mở, tiện tay khoác áo khoác lên người, vẫn là sắc đỏ thẫm phóng khoáng gợi tình như cũ.

Áo khoác đỏ thẫm thêu hai con cá, một trắng một đen, kêu là Thái Cực Âm Dương Ngư, cũng là nguồn gốc tên của hai nhóc mập trong thư trai.

Còn Kiều Phong Miên, cho dù nửa đêm thì vẫn cứ ăn mặc tao nhã chỉn chu, lúc này đây đang kéo ống tay áo đứng bên cạnh mài mực cho Thương Tứ.

“Sao ngươi không cho Lục đại ca tới tiếp ngươi?” Kiều Phong Miên nhàn nhã hỏi.

“Viên Viên nhà chúng ta muốn ngủ dưỡng nhan, ngươi nghĩ em ấy là ngươi hả? Tuổi còn trẻ mà cứ thức đêm, coi chừng đột tử.” Thương Tứ viết tấm bùa gần như chỉ cần thời gian một cái chớp mắt, lại múa bút ra thêm một tấm bùa khác.

Kiều Phong Miên đấu võ mồm thì đấu võ mồm, ánh mắt vẫn luôn dừng trên lá bùa của y, hơi nhíu mi: “Rốt cuộc ngươi đang vẽ gì?”

Kiều Phong Miên từng là một đại sư bắt yêu, cũng am hiểu sâu về Phù đạo. Dù như vậy, anh vẫn không thể đoán được công dụng của bùa do Thương Tứ vẽ.

Lần này Thương Tứ đáp rất thoải mái: “Nó là bùa trấn ma.”

“Bùa trấn ma…” Kiều Phong Miên lẩm nhẩm cái tên này, chợt hiểu ra, “Ngươi muốn dùng nó cho Hắc Thất Diệp?”

“Thông minh.” Thương Tứ quay qua cho anh một ánh mắt tán dương, tích tắc sau đó đã trở mặt, “Ngươi đang nhây việc sao, mài mài tàn tàn thế mài tới hừng đông cũng chưa xong.”

Kiều Phong Miên lườm y, “Ai cho ngươi cái nghiên mực cứng vậy hả? Cục sắt đồ bỏ này ngươi moi từ đâu ra?”

“Đừng nói nhảm, đây là đồ từng được đại sư khai quang, mài nhanh cho ta!”

“Biết rồi nói mãi…”

Sự thật chứng minh mài mực là chuyện rất hao tổn tinh thần, đặc biệt là mài mực cho Thương Tứ. Cái nghiên mực này quái lạ ghê, nếu để người bình thường mài thì chắc nửa giọt cũng không ra.

Kiều Phong Miên bận bịu cả nửa đêm, sáng sớm hôm sau thì pháp lực đều cạn sạch. Như vậy cũng đủ thấy Thương Tứ rất thận trọng trong việc này, bởi vì ngày xưa Thương Tứ hoạ trận đều trực tiếp lấy năng lượng đất trời làm mực, quả thực thoải mái nhẹ nhàng. Kiều Phong Miên vào thư trai lâu thế mà mới lần đầu thấy cái nghiên mực này.

Tinh Quân cũng tới, tay còn ôm theo con mèo hoa mập mạp của mình.

Hắn liếc Thương Tứ đang nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt hỏi Kiều Phong Miên: “Y chết rồi hả?”

Kiều Phong Miên: “Ngươi đạp một cước thử xem.”

“Các ngươi tưởng ta chết thật hả?” Thương Tứ hùng hổ hung ác ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, bưng chung trà lên uống hớp trà nguội, đồng thời nhìn Tinh Quân, “Ngươi có thể nuôi con mèo dễ coi chút không hả? Xấu khiếp.”

Tinh Quân không bị ảnh hưởng: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Còn thiếu chút nữa.” Thương Tứ hỏi người lại: “Ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”

“Cũng còn thiếu chút nữa.”

“Vậy ngươi hỏi cái quần.”

Tinh Quân nghiêm mặt đáp: “Đóng tháp Vãng Sinh không phải việc nhỏ, cõi đời này mỗi ngày đều có vô số người chết đi, nếu như vong hồn không được dẫn độ đúng lúc, một khi vượt quá hạn định sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Dù cho là hai mươi tư giờ thôi cũng dễ gặp sự cố.”

“Tinh Quân ngươi quản lý tháp Vãng Sinh ngàn năm, đừng nói với ta tình huống cỏn cỏn thế mà cũng không trấn giữ nổi.”

“Ngươi nên hiểu đúng ý ta. Xã hội bây giờ khác với xưa kia, chúng ta cần phải tránh xa phiền phức chứ không phải chủ động tạo ra phiền phức. Trực tiếp giết Hắc Thất Diệp mới là giải pháp đơn giản nhất.”

Nghe vậy, ngòi bút của Thương Tứ khựng lại tầm hai ba giây, hắn mới ngước mắt nhìn Tinh Quân, nói: “Tử vong đúng là biện pháp giải quyết vấn đề cấp tốc, nhưng ngươi là chủ nhân tháp Vãng Sinh, hẳn càng rõ ràng hơn tử vong cũng không phải điểm cuối.”

Hai người là bạn tốt lâu năm lại hiếm lắm mới có lúc luận đạo đàng hoàng ra dáng như vậy. Ánh mắt Kiều Phong Miên đảo tới đảo lui giữa hai người, không lên tiếng quấy rầy, chỉ yên lặng mài mực.

Thương Tứ đặt bút xuống, bước tới lan can sóng vai cùng Tinh Quân. Hai người cũng nhìn quỷ hồn qua qua lại lại trong tháp, đủ kiểu quỷ quái mang trên mình đủ loại nhân quả khác nhau, tại chốn hư vô này tái hiện nhân gian trăm sắc thái.

Một lúc lâu sau, Thương Tứ nói: “Vạn sự vạn vật đều có lý do tồn tại riêng, vòng tới vòng lui, liên tục sinh sôi. Hôm nay là thời đại con người làm chủ, sức mạnh khoa học kỹ thuật thay thế thần linh, phồn vinh càng đậm màu hơn so với dĩ vãng. Mà lịch sự có tính tuần hoàn, ai biết vạn năm sau một vương triều Khổng Tước nữa có hình thành hay không. Hắc Thất Diệp chịu nghiệp hoả thiêu đốt mấy ngàn năm mà không chết, nhân quả của hắn vẫn chưa dứt, dù ngươi có thể giết chết hắn, hắn rồi sẽ dùng hình thức khác xuất hiện trên đời.”

Nghe vậy, Tinh Quân vuốt đầu mèo hoa già, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Nếu hoa Thất Diệp Ma La thực sự nở thêm lần nữa, ngươi định ban nó cho nhóc bán yêu kia sao?”

Thế gian này chỉ có một đoá thần dược, Hắc Thất Diệp cam nguyện chịu khổ đau nghiệp hoả đốt ngàn năm cũng quyết hồi sinh thần dược và một bán yêu nhỏ bé bất cứ lúc nào cũng có thể đột tử, thực sự không ngang nhau.

Thương Tứ cong khoé môi, “Thế gian đau khổ vui mừng, chẳng qua là cầu nhân đắc nhân, có gì đáng giá hay không đáng giá.”

Cùng lúc đó, Hoàn Nhạc không biết Kiều Phong Miên còn đang ở trong tháp Vãng Sinh nên không có cách nào liên hệ với người bên ngoài bằng các thiết bị điện tử, đợi lâu mà không nhận được hồi âm, chàng bèn gọi điện cho Sùng Minh.

Sùng Minh mới đi công tác ở nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay, anh đồng ý chuyển lời giùm Hoàn Nhạc, nhưng cũng cần thời gian nhất định.

Hoàn Nhạc chỉ có thể chờ, nhưng kể từ khi chàng biết “Ngô Sùng An chính là phu tử” thì không ngủ được. Sợ Sầm Thâm lo lắng nên chàng miễn cưỡng nằm một lát, sau đó không kiềm chế được thì đi tản bộ, đi một hồi lại tới sân nhà sát vách.

Chàng vẫn trèo tường như trước.

Sáng sớm tinh mơ giữa hè, cây phượng tiên hoa nở rộ trong khoảng sân nhỏ, sương mai theo nắng sớm đáp lên mặt đất, tạm thời cất hết hơi thở mục nát của nơi lâu ngày không có người cư trú.

Hoàn Nhạc bước lại dưới tàng cây hoè. Ảnh yêu còn đang ngủ trên mộ phần, trên đầu che chiếc lá sen chẳng biết hái được từ đâu, như đội cái nón cực lớn.

Nước sương tí tách rơi xuống khỏi vành nón, đáp ngay gốc cỏ xanh mới mọc, thấm vào bùn đất. Hoàn Nhạc vươn tay định nhổ cỏ, nhưng lúc nắm lấy thân cỏ yếu ớt kia lại không đành lòng.

Thôi cũng chỉ là cây cỏ, cứ để nó mọc đi, cần gì phải bứng.

Hoàn Nhạc thu tay, dứt khoát ngồi xếp bằng, chống cằm mặt đối mặt với nấm mồ. Cho tới bây giờ chàng vẫn khó thể tưởng tượng được trong phần mộ này là phu tử của mình.

Nghĩ rồi lại nghĩ, phu tử đầu thai rồi còn là phu tử sao?

Phu tử và Ngô Sùng An là hai người ở thời đại bất đồng, hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, thế nhưng kết cục lại khá tương tự. Giờ phút này hồi tưởng lại tuyệt bút Ngô Sùng An lưu lại càng khiến người ta phải thở than.

“Phu tử, là ta nè, ngài còn nhớ ta không?” Hoàn Nhạc nói thầm, lòng biết rõ sẽ không nhận được bất kỳ hồi đáp nào nhưng không ngờ lại đánh thức ảnh yêu trên mộ.

“Hắt xì!” Hình như nó bị cảm.

Hoàn Nhạc vội vàng ngửa ra sau, tránh bị dính virus cảm mạo rồi về lây cho A Sầm, vậy thì tội lỗi quá. Nhưng chàng càng trốn, ảnh yêu càng nhào về phía chàng, giống như nô đùa với chàng, khiến nước bùn bắn đầy người chàng.

“Rồi rồi.” Hoàn Nhạc tóm lấy nó, để nó an phận trong lòng bàn tay mình, con ngươi đảo đảo rồi bắt chuyện, “Ta hỏi mi này, mi còn nhớ Ngô tiên sinh thích ăn gì không?”

“Tốt.” Ảnh yêu lăn một vòng, tựa như đang làm nũng, nhưng nó nói gì Hoàn Nhạc không hiểu lắm.

“Ta hỏi mi đấy.”

“Bộp bộp bộp”

“Đánh ngươi nghen.”

“Hu hu.”

Đây không phải là ngôn ngữ có thể nghe hiểu.

Hoàn Nhạc tức vô biên, song không có cách nào, chỉ nắm nó trong tay bóp vò nặn, chơi đùa đã đời. Hồi sau, chàng nhìn chung quanh mấy độ mà không thấy Sầm Thâm tới tìm, thế là hơi tủi thân.

A Sầm không quan tâm chàng chút nào.

Chàng cúi đầu nhìn áo quần lấm lem bùn đất, hơi chột dạ xoa xoa mũi, thả ảnh yêu xuống rồi lặng lẽ leo lên tường bao.

Rất tốt, trong sân không có ai.

Hoàn Nhạc võ công cao cường, nhảy xuống không tạo ra chút âm thanh nào, vài bước đã chạy vào nhà tắm, thừa dịp Sầm Thâm chưa phát hiện, cởi đồ dơ, còn tiện đó vọt vào tắm luôn.

Nước nóng ào ào đổ xuống đầu, giữa tiếng nước Hoàn Nhạc loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Là A Sầm tới sao?

Ôm câu hỏi này, Hoàn Nhạc nhanh chóng tắm xong, mở cửa buồng tắm đương định lấy quần áo, chỉ thấy một bộ quần áo đã được đặt trên ghế, nhìn cách gấp gọn gàng thế kia thì chắc chắn là Sầm Thâm làm rồi.

Nhưng mình đã tự soạn quần áo đi tắm mà, làm sao A Sầm còn cố tình đem thêm bộ nữa? Hoàn Nhạc càng ngờ vực, giũ đồ ra xem một hồi lâu cũng không phát hiện bộ này có gì đặc biệt.

Đây rõ ràng là bộ đồ cũ, kiểu dáng phổ thông, giá rẻ, lại còn có chỗ vá nữa.

Chờ chút, vá?

Hoàn Nhạc tỉ mỉ chằm chằm chằm cái lỗ được may lại kia, đường chỉ vụng về này, lẽ nào…. là A Sầm vá cho chàng? Chàng nhớ hồi trước mình từng nhờ hắn vá áo, nhưng dường như Sầm Thâm nhìn thấu ý đồ nho nhỏ trong lòng mình nên thẳng thắn từ chối.

Đã qua lâu thế rồi, Hoàn Nhạc còn tưởng bộ đồ ấy bị vứt rồi đây.

Vậy là Sầm Thâm vẫn luôn giữ nó, lén lén lút lút vá nó lại, hôm nay lấy ra để dỗ cho chàng vui à?

Hoàn Nhạc rất vui, vui như trộm uống sạch chai Coca-Cola năm tám mươi hai, bọt khí sùng sục sùng sục nổi lên trong lòng. Chàng là người không thể kiềm chế vui sướng trong mình, cầm áo vọt qua phòng làm việc kệ bên.

“A Sầm!”

“A Sầm A Sầm A Sầm ời!”

Tiếng nói vô cùng hớn hở tựa như tiếng pháo hoa tràn ngập hơi thở mùa hè, hấp dẫn ánh mắt Sầm Thâm. Hắn quay đầu lại thì gặp Hoàn Nhạc đang lao vào mình, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị chàng ôm trọn vào lòng.

“A Sầm ơi, người vá đồ cho em, em vui quá xá vui người ơi.” Hoàn Nhạc cọ gò má hắn, vòng tay siết chặt người trong lòng, cấp bách muốn thổ lộ vui sướng đương căng đầy cõi lòng.

Sầm Thâm tát nhẹ lên mặt chàng, đẩy mặt chàng ra.

Hoàn Nhạc chớp chớp mắt, cứ như thiếu nữ thơ ngây bị tên đàn ông khốn nạn bội bạc, vạn phần tủi thân.

Sầm Thâm hít sâu một hơi, nhìn lướt xuống dưới, hỏi: “Em mặc đồ vào trước được không?”

Hoàn Nhạc cũng ngó theo ánh mắt hắn, hai má tức khắc đỏ rực. Mà lúc này chàng càng không thể buông tay, mượn tư thế ôm ấp che đi bé chim nhà mình, lí nhí: “Anh thấy hết rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Chịu cái đầu óc quỷ quái nhà em.