Băng Đảng Cá Sấu Trong Nhiệm Vụ Bí Mật

Chương 10: Một kế hoạch đầy rủi ro



Felix huýt sáo với tâm trạng vui vẻ khi đang cưỡi trên chiếc xe đạp màu vàng đi đưa thư. Sáng nay anh chàng đã có một bữa sáng rất ngon miệng. Ánh mặt trời yếu ớt qua nền trời đầy mây đáp xuống mặt đất cùng với cơn gió ấm tạo nên môi trường tuyệt vời cho cây cối và cỏ xanh khoe sắc. Trong một ngày đẹp trời như hôm nay có lẽ sẽ là một cơ hội tốt để tìm việc làm. Đi qua nhà ôm Busch, anh chàng chỉ còn có hai bức thư trong túi phải đưa nữa thôi. Khi anh vừa bỏ chúng vào hòm thư thì ba đứa trẻ xuất hiện ngay bên cạnh anh. Và tất nhiên anh nhận ra ngay mấy cậu bé.

"Mike! Danilo! Mấy đứa từ đâu chui ra vậy? Đây là bạn gái mấy đứa à?"

Jo đưa tay ra bắt tay anh một cách lịch sự. "Em là Jo – Anne, nhưng mọi người đều gọi em mỗi Jo thôi."

Sau khi bắt tay xong, Felix đóng cặp sách treo lên ghi đông xe đạp và nhìn lũ trẻ. "Anh có thể giúp gì mấy đứa đây?"

"Không phải là có thể, mà anh nhất định phải giúp bọn em." Mike buột miệng nói.

Felix nhướng mày. "À há? Nghe có vẻ rất bí mật nha. Nói nhanh nào."

Danilo ngó nghiêng xung quanh đảm bảo rằng không có bất kỳ ai có thể nghe lén. "Chúng ta cần phải ngăn chặn một băng đảng tội phạm."

"Thực sự? Vậy thì tốt hơn hết là báo công an."

"Nhưng bọn em không thể." Mike cao giọng giải thích. "Cảnh sát sẽ không tin tưởng chúng em. Bọn em cần một người lớn, người có thể giúp bọn em ngăn lũ tội phạm lại. Thế nên chúng em mới nghĩ tới anh – người mà bọn em tin tưởng được. Nếu mà anh không giúp tụi em thì có lẽ sau này các động vật vô tội sẽ phải hứng chịu hậu quả."

Nghe rất là kịch tích đến nỗi anh chàng Felix phải gãi đầu. "Anh rất muốn giúp bọn em, nhưng làm thế nào mà tụi em nghĩ tới anh?"

"Em chắc chắn anh dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều." Mike nói.

Tuy nhiên anh chàng Felix phủ nhận ngay. "Em thật tốt, Mike. Cám ơn em đã quá khen. Nhưng anh không phải như vậy đâu."

Anh muốn tiếp tục đi thì Danilo đứng chắn trước mặt anh. "Felix! Thực sự rất quan trọng. Em xin anh hãy nghe bọn em giải thích đã."

Felix hít thật sâu một hơi. Anh biết rằng anh sẽ hối hận nếu không giúp, và anh thì thực sự rất quý Mike và Danilo. "Rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cuối đường Eisdiele, anh phải đưa thư ở đó. Sau đó bình tĩnh từ từ kể cho anh nghe, đừng nháo nhào nên nữa. Được chứ?"

Mike và Danilo cùng đồng thanh. "Được ạ!"

Vài tiếng đồng hồ sau Mike, Danilo, Jo và Felix cùng ngồi chung một bàn trong quán kem. Felix đang nghe Danilo kể lại mọi chuyện. Tất nhiên là cậu bé bỏ qua trò đùa với anh mà bắt đầu từ việc tìm thấy phong bì đầy tiền. Felix ngả người ra sau ghế ngồi thoải mái khi nghe chuyện Danilo kể tìm kiếm theo dấu vết dưới tầng hầm ở Martinsburg, và lắc đầu khi nghe đến đoạn họ gặp giáo sư Lenk cùng việc theo sau đám tội phạm. Danilo kết thúc câu chuyện của mình với kết quả đáng buồn vì bọn buôn lậu đã mang Tappsi đi.

Felix hành động như thể chính anh vừa trải nghiệm chuyện xảy ra. Anh thể hiện sự phẫn nộ của mình: "Thật không thể tin được! Thật bất công. Và các em tin rằng lũ tội phạm này vẫn tiếp tục hành động như trước?"

"Ai có thể tin tưởng bọn em chứ? Cảnh sát đã mất giấu và giáo sư Lenk thực sự không có một kẽ hở nào." Jo ảm đạm nói. "Nếu anh không giúp bọn em thì ông ta chắc chắn thắng rồi."

Felix chồm về phía trước như một con hổ khỏe mạnh muốn săn mồi. "Tất nhiên, anh sẵn sàng!" Anh nói đầy quả quyết.

Mike, Danilo và Jo đập tay nhau vui mừng. Felix ngồi lại ngay ngắn trên ghế nhưng đầu vẫn hướng về phía trước. "Anh nên làm gì đây?"

"Rất đơn giản: Anh đến chỗ giáo sư Lenk như kiểu anh là một nhà giàu có muốn sưu tầm động vật quý hiếm, và anh nói muốn sở hữu một con bò sát đặc biệt. Càng tốt nếu đó là một con có nguy cơ tuyệt chủng cao. Anh thể hiện là anh có thể trả bất cứ giá nào để mua được."

Felix nhìn Mike nghi ngờ. "Ý bọn em là anh chui thẳng vào hang hổ? Thực sự đó là kế hoạch của bọn em?"

"Đừng lo lắng, tụi em ở bên anh mà." Jo nói.

"Chúng ta sẽ suy nghĩ xem làm thế nào để giữ liên lạc." Mike thêm vào. "Khi giáo sư Lenk nghi ngờ, tụi em sẽ giúp đỡ."

Trước khi Felix có thể sẽ có câu trả lời khác thì lũ trẻ kéo nhau về chuẩn bị. Mike chịu trách nhiệm kiếm cho anh ấy một bộ com lê, giày và áo sơ mi trắng. Jo mượn bố vàng và nhẫn nhiều nhất có thể. Danilo thì làm tóc khiến Felix trông thực sự giống một người trong giới giàu có.

"Trông anh thế nào?" Anh hỏi lũ trẻ sau khi cuộc hóa trang hoàn thành.

Mike, Danilo và Jo hài lòng ngắm thành quả. Thực sự rất ấn tượng: Từ một anh chàng đưa thư tóc đỏ trở thành một tỷ phú trẻ, mà sự giàu có quý phái thể hiện rất tinh tế.

"Trông anh thật tuyệt!" Jo thốt lên.

Mike nhăn trán. "Anh phải mời Sarah đi ăn với bộ trang phục này."

Mặt chàng Felix đỏ rực như tóc anh. "Em biết tin về Sarah từ đâu? Anh không hề kể với ai mà."

"Ngay cả bà ngoại em không mấy để ý xung quanh còn phát hiện ra anh phải lòng cô ấy kìa." Mike cười.

"Dừng ngay lại trước khi anh Felix nổi giận." Danilo chặn ngang. "Felix, anh phải dùng dây nghe để tất cả đều nghe được. Em đã mượn dây micrô trong phòng vi tính của trường em. Em phải đưa tiền cọc bằng cả số tiền tiết kiệm của em đó, thế nên cố gắng đừng làm hỏng nhé!"

Felix kinh ngạc nhìn Danilo thành thạo lắp các loại dây vào trong người anh mà không để lộ ra ngoài. Đầu mic ở ngay gần cổ áo, dây được giấu trong áo sơ mi và máy phát hoàn hảo trong túi quần. Dalio kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa rồi nói vào bộ đàm của mình. "Nói thử cái gì đi!"

"À, nghe thấy anh chứ?" Felix thì thầm.

Danilo gật đầu tươi tắn. "Hoàn hảo! Chúng ta đã sẵn sàng."

"Đi thôi!" Jo reo lên.

Ngay khi họ ra khỏi nhà, Mike ấn vào tay anh Felix một chìa khóa xe ô tô. Nó là của một chiếc xe đen lớn hiệu Mercedes đang đậu bên kia đường.

"Anh lái đi!" Cậu nói.

Felix nhìn chiếc xe lại nhìn chìa khóa, rồi ngẩn người nhìn bọn trẻ xong lại nhìn về chiếc xe. Anh không thể tin nổi. "Bọn em lấy chiếc xe này ở đâu ra?"

"Anh không thể đạp xe chở thư đến gặp giáo sư Lenk được." Danilo đồng tình.

"Chiếc xe này của cậu em. May là ông ấy biết anh, không thì còn lâu ông ấy mới cho mượn. Vừa nãy ông ấy lái xe đến và dặn phải trả xe tối nay. Em phải hứa là cắt cỏ cho ông ấy hai năm liền ấy. Khốn thật! Anh mau vào xe đi!" Mike kể khổ.

Felix vui mừng mở xe bằng chìa khóa và mắt anh sáng lên. "Anh luôn muốn lái thử một chiếc xe như này đấy."

Jo mở cửa xe và đẩy Felix vào. "Nhanh nên! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

Felix ngồi vào ghế lái, Mike ngồi ngay bên cạnh. Còn Danilo và Jo ngồi phía sau. Danilo đưa thêm thông tin cho Felix.

"Ở gần nhà ông ta chỗ nào cũng gắn kamêra. Anh phải dừng xe trước đó một vài trăm mét nhé. Bọn em sẽ trốn ở gần đấy và theo dõi diễn biến. Nếu xảy ra chuyện gì tồi tệ, bọn em sẽ gọi ngay cho cảnh sát. Anh yên tâm!" Danilo nói.

Felix siết chặt tay lái khia anh muốn quay đầu xe. "Anh rõ rồi." Anh nói. "Chúng ta sẽ cố gắng và tin rằng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp."

Sau đó anh lái xe đi.