Băng Đảng Cá Sấu Trong Nhiệm Vụ Bí Mật

Chương 7: Một con cá sấu trong trường học



Thầy Kunze đang dò tên trong bảng danh sách, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Không khí lớp học ngày một căng thẳng. Một số rất muốn được gọi lên bảng nhưng Mike không nằm trong số đó. Đầu tiên là đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, bởi cả đêm cậu toàn mơ về việc bị bao vây bởi bọn buôn lậu thú hiếm. Thứ hai là cậu có Tappsi trong cặp sách, mà cậu chỉ để nó trong một chiếc hộp nhỏ được buộc hờ bằng dây nịt. Sáng nay cậu quá vội vàng thu dọn mọi thứ, thậm chí suýt chút nữa là muôn học.

Thầy Kunze không quyết định như ý muốn của lũ học sinh. Bộ ria mép của thầy nâng lên hạ xuống. "Ừm.. được rồi. Mike, từ đầu năm tới giờ chưa có điểm miệng này."

Mike thực sự giật mình.

Thầy Kunze cười hiền từ và gật đầu. "Chúng ta cùng xem hôm nay cậu có thể nói gì về hình học. Lên bảng nào."

Khi Mike đứng dậy, cậu cúi gằm mặt. Cậu chưa làm bài tập cũng chưa kịp học gì cả.

Thầy Kunze ngồi trên bàn giáo viên và nhìn Mike chờ đời. "Nào Mike, hãy vẽ một tam giác cân lên bảng đi."

Mike thực sự bó tay, cậu không hề biết cân là cái quái gì. Cậu cứ đứng như thế trên bảng và cảm nhận máu trong người cậu dần dần dồn lên mặt. Cả lớp đều biết, cậu không thể tiếp tục nợ môn toán nữa bằng việc nhận thêm một con sáu. Fabian ngồi ngay bàn đầu cười nham nhở trong khi cậu nhăn nhó mặt mày: "Đồ thất bại!" Cậu ta thì thầm.

Cả người Mike nóng bừng. Fabian là một thằng chuyên gia nhắc bài và rất vui mừng khi người khác bị điểm kém.

Thầy Kunze lại gật đầu động viên Mike. "Không cần phải lo lắng. Thầy biết, em có thể làm được."

"Em.." Mike hắng giọng. Cổ họng cậu khô khốc. "Thì. Một tam giác cân là.." Cậu cố gắng lục tìm trong trí nhớ nhưng không có chút ấn tượng nào, hoàn toàn trống trơn.

Fabian cười và tiếp tục nhắc bài. Với cậu đấy chính là thú vui lớn.

Mike cúi gằm mặt chuẩn bị chấp nhận số phận thì đột nhiên một bạn học sinh nữ gào lên:

"Một con cá sấu! Có một con cá sấu ở đây!"

Thầy Kunze đẩy gọng kính lên và cất cao giọng. "Barbara, tôi không thích những trò đùa như thế."

"Nhưng nó bò ra từ trong cặp sách của Mike. Nó đang bò trên nền này."

Mike giật mình. Cậu ngó nghiêng tìm kiếm Tappsi. Cả đám học sinh đứng dậy và chạy đến chỗ ngồi của Mike. Thầy Kunze tức giận cố gắng bước qua đám học sinh.

"Tất cả tránh ra để thầy xem!"

Cả lớp tìm kiếm khắp nơi trong lớp học. Mike nhìn lên trời thầm cầu nguyện cho Tappsi không bị bắt. Nếu thầy Kunze có con cá sấu nhỏ trên tay thì còn tệ hơn việc cậu nhận thêm một con sáu nữa. Thật may mắn là Tappsi đã trốn thoát. Thầy Kunze cảm thấy quá đủ hỗn loạn rồi nên ông vỗ tay.

"Rồi, trí tưởng tượng đến đây là kết thúc. Trong lớp không có cá sấu. Cả lớp ngồi xuống và giữ trật tự."

Tất cả học sinh bao gồm cả Mike đi về chỗ ngồi của mình. Cậu thoát khỏi việc đứng như phỗng trên bảng và tiết học diễn ra bình thường. Tappsi đã giúp cậu không phải nhận điểm sáu. Nhưng bây giờ nó ở đâu? Mike không thể ngồi yên trên ghế. Ngay khi chuông kết thúc buổi học reo lên, tất cả chạy ra khỏi lớp nhanh nhất có thể thì cậu tìm kiếm một lần nữa qua tất cả dãy bàn.

"Mày ở đâu Tappsi?" Cậu tuyệt vọng thì thầm.

Nó không hề có trong lớp học. Có thể nó đã bò ra khỏi lớp? Mạch máu trong người Mike đập mạnh. Nếu Tappsi bò tới hội trường thì nó có thể ở bất cứ chỗ nào. Cậu phải nhanh chóng tìm ra nó. Mike tìm kiếm khắp nơi, dọc theo các hành lang băng qua các lớp học với đôi mắt cảnh giác. Và cậu chạy cả ra sân trường, ở đó có một hàng ghế đá. Cuối cùng cậu cũng tìm ra nó dưới hàng ghế đó: Tappsi đã bò vào một hốc sát khối bê tông quanh cây lớn, nó đang nhắm mắt. Mike cười rạng rỡ.

"Mày ở đây!"

Cậu chui xuống dưới ghế đá, thò tay vào hốc cố gắng chạm tới chú cá sấu con.

"Thế nào kẻ thất bại?"

Fabian và anh trai nó Toni đứng sát tường hành lang và theo dõi Mike.

"Để tao yên." Mike gầm gừ.

Fabian chẳng thèm để ý tới lời cảnh cáo. "Mày tìm gì vậy?"

"Chẳng liên quan tới mày."

Fabian đẩy cậu sang một phía. "Để tao xem."

Mike hét lên. "Fabian, cẩn thận!"

Nhưng Fabian không dừng lại. Thằng bé thò tay xuống và mò mẫm vào bên trong rồi bỗng nhiên thét lên.

"A! Có cái gì đó cắn tao!"

Cậu kéo tay ra và đập vào mắt là một con cá sấu nhỏ treo trên bàn tay cậu.

"Đ-ó đó là một con cá sâu."

"Mày nên nhớ. Tao đã nói rồi, phải cẩn thận. Chờ tý, tao giúp mày." Mike nói.

Khi một số học sinh phát hiện chuyện gì đang diễn ra thì mọi thứ trở lên hỗn loạn. Chỉ một lúc sau, hầu hết tất cả học sinh toàn trường đều đổ dồn về phía này. Một số còn há hốc mồm. Một số khác lại trầm trồ bàn tàn khi chúng thấy Mike từ từ cẩn thận lấy con cá sấu nhỏ ra khỏi tay Fabian.

"Một con cá sấu!"

"Mày có nó từ đâu thế?"

"Tao cũng muốn sờ vào nó!"

"Cho tao xem với!"

Mike nhẹ nhàng để Tappsi bò lên cánh tay cậu. Thật may mắn là không có giáo viên ở gần đấy. "Tappsi thuộc về tao. Hôm qua tao đã tìm thấy nó ở Martinsburg. Chúng tao thực ra là một bang đảng theo sau bọn buôn lậu động vật.

Cậu tự hào nhìn tất cả. Ngay sau đó mọi người bàn tán ồn ào.

" Mày đã ở Martinsburg? "

" Đó là cá sấu của mày? "

" Thật sự ngầu nha!.. "

Hai anh em sinh đôi Iris và Imelda cũng thốt lên." Nó thật đang yêu. "

Fabian đáp trả với gương mặt đỏ phừng phừng." Đáng yêu? Con vật xấu xa này đã cắn tao! Giờ tao đang bực mình lắm đây. "

" Chắc chắn không. Tay mày còn chưa cả chảy máu. "Mike nói. Lũ con trai trầm trồ, lũ con gái thích thú, tất cả đều tập trung vào con cá sấu mà chẳng ai để ý tới Fabian thực sự nghiêm túc. Mike nghĩ chẳng đau tý nào, Fabian chỉ làm quá lên. Cậu nhét Tappsi vào túi áo khoác của mình và chạy nhanh ra khỏi trường.

Danilo và Jo đã đứng sẵn chờ cậu. Họ trống một tiết cuối.

" Mike, cuối cùng thì bạn cũng đã tới! Nhìn này, sáng hôm nay mới đưa tin đấy. "

Jo nhét một tờ báo vào tay cậu. Trên đó có một dòng chữ in đỏ:

Những kẻ buôn lậu động vật đang tìm cách đào tẩu.

Mike gần như ngừng thở đọc tiếp bài báo. Trong nhiều tháng nay, cảnh sánh hình sự đang điều tra một nhóm tội phạm vô đạo đức, chúng chuyên bán các loài bò sát có nguy cơ tuyệt chủng cho những nhà sưu tầm động vật giàu có.

" Cảnh sát đã sẵn sàng tìm dấu vết và tung tích của một nghi phạm đột nhiên biến khỏi hiện trường.. "Mike đọc to.

" Chính là mấy tên hôm qua. "Danilo reo lên." Chúng trốn ở trong ngôi nhà ma ám, bởi chúng biết cảnh sát đang tìm kiếm chúng. "

" Nếu thực sự chúng từng trốn ở Martinsburg thì bây giờ chúng cần nơi trú ẩn mới. "Mike đoán.

" Đúng vậy. Chúng ta cũng phải tìm ra nơi đó. "Jo khẳng định theo.

" Và khách hàng của chúng. Hay chúng mày tin rằng hai thằng ngu ngốc ấy đủ thông minh để thực hiện việc mua bán táo bạo này? "Danilo hỏi.

Jo nghiêng đầu sang một bên." Bạn tin rằng còn có chủ phía sau chi phối? "

" Chắc chắn! Và khi chúng ta không thể giúp cảnh sát tìm ra chúng thì việc mua bán bất hợp pháp vẫn tiếp tục diễn ra dễ dàng. "

Mike nhăn mặt." Rồi, ngài Sherlock Holmes – Làm thế nào để tìm ra lũ côn đồ đấy? "

" Chúng ta quay trở lại chỗ lần trước. Biết đâu họ lại qua đó lần nữa. "Danilo đề nghị.

Nghe có vẻ là một kế hoạch tốt.

Ngay khi lũ trẻ nhảy lên xe, Jo quay ra nhìn Mike và hỏi." Bạn đem Tappsi đến trường chứ? "

Mike thò tay vào áo khoác mở một kẽ nhỏ cho cô bé nhìn thấy con cá sấu nhỏ đang nằm yên trong đó.

Jo cười cổ động." Thấy chưa, với bạn rất dễ dàng mà."