Bảng Hạ Quý Tế

Chương 4: Kiếp số



Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi

Editor: Lili

Trời tờ mờ sáng, Lục Thảng đã thu thập xong đồ đạc cũng chuẩn bị xong xe ngựa.

Sân viện đơn sơ được dọn dẹp nhìn vô cùng trống vắng, mấy ngày trước gà vịt trong sân đã dùng để chiêu đãi hương thân đến chúc mừng Lục Thảng, nồi chén thau chậu cùng với chăn đệm cũ không mang đi đã đem đi cho những hàng xóm xung quanh.

Chìa khóa nhà cũng đã trả lại cho chủ nhà, căn phòng ở mười năm, nay phải dọn đi, hơn nữa sẽ không trở về, tuy là một người trầm ổn như Lục Thảng, trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngẩn.

Dường như sẽ có một người bước ra từ trong màn sương sớm chưa tan, vẫy tay từ xa, bước qua hẻm Trường Khang đầy bùn đất dơ bẩn.

"Suy nghĩ cái gì?" Tằng thị thấy chàng lặng im nhìn chằm chằm đầu hẻm, vỗ lưng chàng hỏi.

"Không có gì." Lục Thảng hoàn hồn, đỡ mẫu thân lên xe ngựa.

Có ai hiểu con bằng mẹ, Tằng thị chỉ nói, "Nếu không...... Chờ một chút? Có lẽ Minh Thư sẽ đến?"

"Chờ nàng làm gì?" Lục Thảng như cũ đỡ mẫu thân lên xe ngựa. Trong lòng chàng hiểu rõ, dù chàng có đợi hay không thì Giản Minh Thư cũng sẽ không đến. Hai người đã nói rõ ràng như vậy, chính là chặt đứt tình cảm mười năm từ nhỏ đến lớn, dựa vào tính tình dứt khoát của nàng thì sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.

Tằng thị lắc đầu thở dài, bước vào bên trong xe ngựa, không nói chuyện nữa.

Sắp xếp tốt cho mẫu thân, Lục Thảng quấn chặt áo ngoài, ngồi vào trước xe ngựa, tay cầm roi vung lên, chỉ nghe "Bang" một tiếng, con ngựa kéo xe ngựa đi từ từ vào màn sương sớm.

————

Từ Giang Ninh đến Biện Kinh có thể đi đường thủy và đường bộ, đi đường thủy sẽ nhanh hơn chút, bởi vì sức khỏe Tằng thị rất kém nên dễ bị say tàu, cho nên Lục Thảng chọn đường bộ, thà rằng đi chậm một chút, chàng cũng muốn chăm sóc tốt cho mẫu thân.

Không đến nửa ngày, xe ngựa đã ra khỏi thành.

Tuyết đọng trên con đường ngoài thành đã bị san bằng, cây cối hai bên đường đã biến thành trụi lủi, mấy năm gần đây có rất ít xe ngựa đi con đường này, gió lạnh thổi vào trong người, tuy Lục Thảng đã đội mũ kín mít còn che kín vạt áo che cả miệng cũng không chịu nổi cơn gió lạnh thổi tới đến nỗi gò má chàng đỏ rực lên, trên người cũng lạnh băng, chỉ dùng đôi tay đông cứng chết lặng mà cầm lấy dây cương, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước dường như không có điểm cuối.

Nỗi lòng bị gió thổi loạn, Lục Thảng đang ngơ ngẩn, không biết đi được bao lâu, trên đường bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa đối diện đi tới. Xe ngựa kia dùng ba con ngựa kéo, tốc độ vô cùng nhanh, thùng xe được sơn đen nhánh, cửa sổ dùng mành nỉ màu đen che kín mít, trên xe không có ký hiệu, không nhìn ra là nhà ai.

Âm thanh vó ngựa đạp trên mặt đường giống như những tiếng trống trên con đường im lặng, rất nhanh tới gần Lục Thảng.

Tuy vẻ mặt Lục Thảng không biểu hiện gì nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ, không dấu vết mà đánh giá chiếc xe ngựa kỳ quái này.

Xe ngựa rất nhanh đã chạy đến cạnh xe ngựa của chàng, đúng vào lúc này mành nỉ dày nặng bị vén lên, một bàn tay tinh tế trắng nõn của cô gái lộ ra, trên cổ tay là một chiếc vòng vàng, vòng được treo hai chiếc lục lạc xinh xắn.

Lục Thảng sửng sốt, ngay sau đó, ánh mắt đối diện với cô gái trong xe.

————

Giản Minh Thư cũng không thể ngờ được sẽ gặp Lục Thảng trên đường.

Cô đi trấn Tầm Dương sớm hơn một ngày so với Lục Thảng, ngủ một đêm ở trấn trên, ngày hôm sau gần giờ ngọ mới lặng lẽ chuẩn bị xe ngựa đi chùa Vân Hoa, người ta nói bắt giặc phải bắt tận tay, nàng chuẩn bị đánh cho Chu thị không kịp trở tay.

Đang trong lúc tâm trạng nặng nề, trong xe ngựa lại che kín bí bức, Giản Minh Thư cảm thấy hô hấp khó khăn, hơi khó thở nên lúc này mới nâng mành lên để cho thoáng khí.

Không nghĩ chỉ trong giây lát, thế nhưng nàng có thể gặp Lục Thảng đang đánh xe vào kinh. Nhưng đúng là đường đến Biện Kinh phải đi qua núi Vân Hoa rồi mới qua trấn Tầm Dương. Cô tới trấn Tầm Dương trước rồi mới quay lại đúng lúc gặp được Lục Thảng cũng không có gì lạ.

Nói dứt khoát, suy nghĩ cũng thông, quyết đoán quyết định nhưng vẫn không bằng giờ phút này đột nhiên gặp nhau không kịp dự phòng, trong lòng Giản Minh Thư đột nhiên cảm thấy chua xót, thế nhưng còn buồn bã hơn cả ngày nói rõ ràng kia.

Cảm xúc như nước sông vỡ đê, hóa thành hốc mắt đỏ bừng, lại phải nhịn lại trong nháy mắt.

Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đi qua nhau, không có một câu chào hỏi.

Nàng xoa xoa mắt, nước mắt chưa rơi, phiêu tán ở trong gió lạnh, mành nỉ buông xuống, không còn nhìn thấy. Lúc quay lại bên trong xe, tâm trạng đã bình tĩnh hơn.

Bên kia, Lục Thảng chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm con đường phía trước.

————

Mùa đông trời tối thật sự nhanh, vận khí của Lục Thảng không được tốt lắm, sau khi gặp Giản Minh Thư không bao lâu thì xe ngựa xảy ra vấn đề, một bên bánh xe bị vẹo. Chàng chỉ có thể đánh xe ngựa tới trong một rừng cây ven đường để sửa. Chàng nhìn sắc trời đã tối, nghĩ cũng không kịp đuổi tới trấn Tầm Dương nên đơn giản nhóm lửa ngay tại chỗ, nấu cơm nấu nước rồi tạm thời ăn ngủ một đêm ngoài trời.

Màn đêm buông xuống, xung quanh hoàn toàn tối đen, ánh sáng của đống lửa chỉ có thể chiếu một khoảng vô cùng nhỏ bé, nâng mắt thấy cành cây trụi lá giương nanh múa vuốt ở trong bóng đêm, thỉnh thoảng xa xa có tiếng chim kêu sói hú làm lòng người hoảng sợ.

Không hiểu sao trong lòng Tằng thị có chút bất an, được Lục Thảng an ủi một lúc mới miễn cưỡng ăn uống một chút rồi mới vào xe ngựa nghỉ ngơi. Lục Thảng thì tự dải một lớp chăn mỏng bên ngoài rồi dựng tạm một cái lều đơn sơ tạm tránh một đêm.

Nhưng nằm trong lều, chàng lăn qua lộn lại không ngủ được, lại đứng dậy khoác áo, ngồi bên đống lửa phát ngốc.

Rừng cây này không lớn, ở chân núi Vân Hoa, dựa gần vách núi, bên trên là đường đèo đi chùa Vân Hoa, nếu là ban ngày, còn có thể nhìn thấy thấp thoáng mái chùa cong cong nhưng ban đêm không có ánh sáng, nhìn lên chỉ có màn đêm đen nhánh như vẩy mực, mọi thứ như hòa vào bóng đêm, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chàng quét mắt vài lần rồi quay lại nhìn đống lửa.

————

So sánh với vận khí của Lục Thảng, nhóm người của Giản Minh Thư thuận lợi hơn nhiều, trước khi trời tối đã đến kịp chùa Vân Hoa, còn kịp ăn một chén mì chay nóng hầm hập trong chùa.

Trời dần dần đen, gã sai vặt đi trước tìm hiểu tin tức quay về, nói nhỏ vài câu với nàng.

Giản Minh Thư đẩy ra bát mỳ đã ăn hơn nửa, dùng khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi đứng dậy phủ thêm áo choàng thật dày, nắm chặt lò sưởi trong tay, đeo thêm cả bao tay, lúc này mới ra cửa, lặng lẽ đi hướng am Thủy Tiên.

Nàng muốn nhìn xem người nào lén lút với Chu thị hơn hai năm nay?

Giản gia đối xử với Chu thị cũng không tệ, cung phụng bà ta ăn mặc, sinh con trai thì để nối dõi cho Giản gia, sinh con gái cũng là hòn ngọc trong Giản gia, kể cả không con, Giản gia cũng tuyệt đối không bạc đãi nhưng nhìn xem Chu thị đã làm gì, chỉ sợ không những cùng người gian díu sinh con còn tính kế gia sản của Giản gia.

Giản Minh Thư không thể nhẫn nhịn nữa nhưng cũng sợ sau khi phụ thân biết sẽ tức giận sinh bệnh nên nàng muốn điều tra rõ ràng rồi mới quyết định.

Nghĩ như vậy, bước chân của nàng càng nhanh hơn.

Qua giờ ngọ, Chu thị đã đến chùa Vân Hoa, nghỉ ngơi trong chùa đến chạng vạng rồi đuổi nha hoàn ra ngoài còn một mình bà ta ở trong thiện phòng tụng kinh. Trời hoàn toàn tối đen, bà ta đã chuồn ra thiện phòng, đi đến am Thủy Tiên. Nhưng Chu thị không nghĩ đến, người hầu bên cạnh bà ta đã bị Giản Minh Thư thu mua, bây giờ đang nhìn chằm chằm bà ta, sau khi phát hiện bà ta vào am Thủy Tiên thì đến báo cho nàng.

Có tiền có thể sai bảo ma quỷ, am Thủy Tiên cũng không phải một nơi không thể xâm nhập. Giản Minh Thư đưa cho một ni cô thật nhiều tiền, tiểu ni cô thấy tiền sáng mắt đâu còn nghĩ đến chỉ thị của người phía trên, đưa đám người Giản Minh Thư lặng lẽ từ cửa nách đi vào, đưa đến nơi Chu thị đang ở, Giản Minh Thư tự mình tìm tòi đi đến dưới cửa sổ thì nghe thấy tiếng đàn ông thở gấp và những lời nói dâm đãng, mặt nàng lập tức đỏ bừng nhưng sau đó cố gắng bình tĩnh nghe tiếp.

"Chàng gấp gáp gì chứ? Để thiếp nói rõ chuyện này đã. Thiếp cảm thấy con nhóc Minh Thư kia đã có chút nghi ngờ, chỉ sợ sau này hai chúng ta không thể gặp nhau ở đây nữa, đổi một nơi khác đi. Hơn nữa, kế hoạch của chàng là gì? Minh Thư sắp đính hôn gả chồng rồi, lão già kia định lấy nửa số tài sản của Giản gia cho nàng ta làm hồi môn, vậy thì lúc đó đến tay chúng ta chỉ còn một nửa, chàng có bỏ được không?" Âm thanh Chu thị vang lên, còn kèm theo tiếng sột soạt cởi bỏ quần áo, không thành thật như ngày thường.

"Yên tâm đi, ta có kế hoạch hết rồi, ngay trong tối nay, thừa dịp nàng không ở Giản phủ thì chúng ta hành động luôn. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm hoành tráng luôn......"

Trong âm thanh trầm thấp của hắn ta lộ ra vài phần ác độc đắc ý nhưng lại làm Giản Minh Thư đứng nghe ngoài cửa trừng mắt hoảng sợ.

————

Lục Thảng bỗng nhiên bừng tỉnh, dường như chàng đã có một cơn ác mộng, nhưng những việc trong mộng sau khi mở mắt chàng đã quên mất.

Cái lạnh tẩm vào xương cốt, xuyên thấu qua cái lều mỏng manh xâm nhập vào cơ thể, làm huyệt Thái Dương của chàng đau âm ỉ. Chàng nghĩ không thể ngủ tiếp nên bọc chăn chui ra, bóng đêm càng thêm nồng hình như đã đến canh ba.

Nửa đêm không biết hạ xuống một trận mưa phùn bao lâu, bùn đất dưới chân bị nước mưa tưới đến ướt mềm, đống lửa đã bị tắt, khó trách chàng tỉnh lại vì quá lạnh. Lục Thảng định nhóm lại lửa cho ấm áp, đang muốn đi lấy củi thì chợt nghe thấy trên núi truyền đến tiếng hét của một cô gái, tiếp theo chính là tiếng một vật lăn xuống đè qua cây cỏ.

Tốc độ lăn xuống rất nhanh, Lục Thảng chỉ nghe thấy vài tiếng rầm rì hình như là tiếng người từ trên sườn núi lăn xuống rồi đập mạnh vào tảng đá, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không thoát ra được.

Chàng nhanh chóng lấy một cành cây khô làm cây đuốc, theo âm thanh đi qua, quả nhiên tới gần chỗ dưới tàng cây gần chân núi nhìn thấy một người, chàng lại ngẩng đầu nhìn nơi người nọ lăn xuống —— là một sườn núi rất cao, nhìn vị trí có lẽ là đường đi đến chùa Vân Hoa nhưng sự thật như thế nào vì trời quá tối nên chàng cũng không dám chắc.

Từ nơi cao như vậy lăn xuống, không chết cũng tàn phế, nhìn thân hình và quần áo thì hình như người nọ là một cô gái, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lục Thảng không nghĩ nhiều nữa, chạy như bay đến, chiếu cây đuốc vào người nọ.

Người nọ nằm nghiêng, quần áo đã bị cỏ cây xé nát nhiều chỗ, trâm thoa trên búi tóc đã bị rơi lúc nào, tóc dài che kín mặt, không có một chút âm thanh nào. Lục Thảng cắm cây đuốc xuống đất, dùng tay thăm dò thử hơi thở của nàng.

Tóc rối trên mặt bị đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt đầy máu tươi.

Dù cho khuôn mặt của nàng đầy máu không hề sạch sẽ nhưng Lục Thảng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, không nhịn được thốt lên——

"Minh Thư?!"