Băng Liên Vạn Năm,Thiên Hậu Của Thần Giới

Chương 1: Xuyên qua



Tại võ đường từng tiếng chửi rủa,tiếng đánh nhau vang lên:

"Ngươi đã là một lão già rồi còn khư khư giữ lấy bí kíp làm gì,con ngươi cũng đã chết hết rồi giờ còn mỗi đứa cháu gái,Dạ Gia của ngươi đã đi đến hồi kết rồi".

Ở giữa võ đường một ông già đã lớn tuổi,mặc một thân bạch y,máu đã nhiễm đỏ áo ông,ông run run giọng tức giận nói:

"Thật là quả báo mà,ta không ngờ nuôi ong tay áo,nuôi phải kẻ phản bội là ngươi,Dạ gia ta không có bí kíp gì hết,ta phải nói gì cho ngươi tin chứ ".

Tên cầm đầu mặt lạnh lùng nói:

"Lão già này quá ngoan cố,chờ đến khi cháu gái lão đi học về xem còn cứng đầu đến đâu "

Nghe đến cháu gái mình ông hoảng hốt:

"Ta đã nói là không có,ta tìm đâu cho ngươi chứ,ngươi buông tha cho cháu gái ta đi ".

Tên đó cười khẩy,một khi nhị gia ta làm việc phải có kết quả,còn nếu không có được thì chỉ có con đường chết.

Đúng lúc này tiếng gọi thất thanh của một cô gái trẻ:

"Ông ơi,sao biển võ đường nhà ta lại bị rơi thế này ạ!".

Cô bước vào khi thấy ông mình đang bị cả một lũ thanh niên bao vậy.Cô vội vàng chạy vào giữa,khi phát hiện ra kẻ cầm đầu cô nghiến răng nói:

"Đồ vong ơn phụ nghĩa nhị gia kia,ông ta đối với ngươi không bạc sao người lại dẫn người đến phá võ đường,người thật súc sinh không bằng mà".

Hắn cười to giọng đểu cáng,Dạ Nguyệt Lan ngươi cũng không thoát được đâu,hôm nay ai cũng đừng hòng thoát khỏi nơi đây.

Nói rồi hắn dàn người lên lao vào đánh hai ông cháu.Nguyệt Lan thủ thế đánh lại với chúng,vừa đánh vừa phải bảo vệ ông,người ông đã đầm đìa máu không còn khả năng bảo vệ mình nữa rồi.

Nhưng cho dù cô có giỏi đến đâu thì sức lực cũng có hạn cô bị bọn nó đánh trúng mấy lần.

Tên nhị gia kia đứng ngoài quan sát giọng hắn lạnh lùng rồi cất lên:

"Nếu không chịu giao bí quyết ra thì chết đi,hắn rút một khẩu súng bắn thẳng vào ông của Nguyệt Lan,ông từ từ ngã xuống và nhắm mắt.

Nguyệt Lan mất khống chế cô gào lên rồi chạy nhanh đến đỡ ông,giọng ông thều thào:

"Xin lỗi ông phải đi trước,không bảo vệ được con nữa rồi",ông trút hơi thở cuối cùng trong luyến tiếc.

Cô hét lên trong sự tuyệt vọng,ánh mắt cô sắc như dao,bất ngờ rút chiếc dao găm ở đế giầy lao nhanh đến nhị lang,xoẹt một cái máu tươi phun đỏ khuôn mặt như con trai của cô.

Nhi lang bị bất ngờ hắn không tin rằng mình chết trên tay một đưa con gái,tên đứng gần đấy hoảng sợ rút súng bắn thẳng về phía cô.

Bỗng chiếc vòng cổ cô phát sáng,đó là vòng cổ Thiên Thanh là vật gia bảo của Dạ gia được truyền từ đời này sang đời khác,chỉ con gái Dạ gia mới được thừa kế.

Ánh sáng đó hút cô bay vào bên trong,cô ngất lịm đi không còn biết gì nữa,tất cả những kẻ đứng đấy đều chết lặng không hiểu có chuyện thần kỳ gì xảy ra.

Bầu trời đang tối đen như mực bỗng trở nên sáng chói lạ thường,trên trời những tia ngũ sắc sáng rực lên,hiện tượng kì lạ này xảy ra trong chốc lát rồi tắt.

Xa xa,một hắc y nhân đang trong phòng luyện khí bỗng mở mắt ra giọng chàng run run:

"Nàng đã trở lại,sau một nghìn năm ta lại có cảm ứng với linh hồn của nàng,nàng đã quay lại bên cạnh ta",rồi chàng nôn ra một ngụm máu đen.

Xa xa trong khu rừng rậm một thiếu nữ ma mị giọng lẩm nhẩm:

"Vòng thiên thanh đã tái thế,chủ nhân của ta đã xuất hiện rồi,ta phải đi tìm người thôi,người có còn nhận ra ta không?"

Rồi biến thành một con cửu vỹ hồ lông đuôi trắng toát biến mất một cách nhanh chóng như chưa bao giờ tồn tại.

Dạ Nguyệt Lan cảm thấy đau rát trước ngực như bị thứ gì đè lên,nàng cảm thấy thật khó chịu,bật người ngồi dậy.

Bỗng nhiên có phản ứng người đang dẫm chân bên trên bất giác bị ngã ngửa ra sau,giọng nàng ta the thé:

"Đồ phế vật người dám làm ngã ta,ngươi muốn chết à,loại người như ngươi mà cũng xứng với thái tử sao,ta khinh ".

Dạ Nguyệt Lan cảm thấy đầu đau như búa bổ,nàng chỉ nhớ khi nàng vừa giết nhị lang thì có kẻ bắn súng vào nàng,lúc ấy nàng nhớ mang máng có một luồng ánh sáng rồi nàng không nhớ gì nữa.

Nàng đã chết rồi sao,nhưng sao lại cảm giác đau cả khắp cả người thế này.Những kí ức như thủy triều lũ lụt chui vào đầu nàng khiến nàng không thể chịu nổi.

Bỗng tiếng la thất thanh từ xa:

"Đại tỷ,tỷ không sao chứ,sao tỷ lại ra nông nỗi này ".

Chàng ngước mắt nhìn lên phẫn uất nói:

"Là ngươi Lâm Oánh Oánh ngươi dám đả thương tỷ ấy không sợ Dạ gia ta báo thù sao?".

Trước mặt Nguyệt Lan là một khuôn mặt thiếu niên,đẹp như tranh,gương mặt có phần còn non nớt,nhìn kĩ có đường nét giống người em trai đã chết của nàng.

Nàng đưa tay lên,xoa nhẹ khuôn mặt chàng trai rồi nói:

"Tỷ không sao đâu đệ đừng lo lắng cho tỷ "

Nói rồi nàng ngất xỉu không biết gì nữa,trước khi mất hết đi ý thức chỉ nghe láng máng thấy tiếng hét của đệ ấy.