Băng Liên Vạn Năm,Thiên Hậu Của Thần Giới

Chương 5: Nước linh Tuyền



Nguyệt Lan đầm mình xuống linh tuyền,nàng cảm nhận được từng luồng linh lực đánh thẳng trực tiếp vào đan điền khiến cơ thể nàng nóng ran lên.

Cơ thể nàng như bị xé thành từng mảnh nhỏ,đau đớn không thôi,người nàng đỏ rực như một con tôm bị luộc chín,từng mạch máu hiện rõ lên da,nàng cảm nhận được các cơ xương khớp của mình thay đổi.

Nàng không biết đã ngâm mình trong bao lâu,thời gian đối với nàng như ngừng trôi,nàng không cảm giác được sự vật sự việc xảy ra.

Bỗng nước trong linh tuyền sôi lên sùng sục từng khí nóng bị tản mát ra bên ngoài nàng mới bừng tỉnh,thấy tình hình không ổn nàng liền nhảy lên bờ.

Bất giác nàng thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng linh hoạt,mọi khớp xương mềm mại,hành động cũng nhanh nhẹn hơn trước.

Chu Tước thấy có dị động bất thường vội chạy vào xem lúc nhìn thấy Nguyệt Lan vẻ mặt vui mừng và sửng sốt nói:

"Chúc mừng chủ nhân người đã vượt qua thời hạn ngâm nước linh tuyền,độc trên người của chủ nhân đã được giải hết rồi,khuôn mặt này mới đúng là gương mặt vốn có của chủ nhân,người không thay đổi người thật là xinh đẹp ".

Nguyệt Lan bước vào phòng đứng nhìn mình trước gương nàng cũng phải ngỡ ngàng trước dung nhan này.

Khuôn mặt như trăng rằm,làn da trắng nõn,mềm mại,mái tóc dài đen óng ả,cặp mắt to tròn đen láy,cái mũi cao và đôi môi đỏ mọng đầy yêu mị.

Nàng thầm than thật là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành mà,khi trở lại được bình tĩnh nàng quay qua hỏi Chu Tước:

"Ta ở đây đã bao lâu rồi,ta sợ phụ mẫu ở bên ngoài sẽ lo cho ta? ".

Chu Tước nhí nhảnh đáp:

"Chủ nhân người không phải lo đâu,thời gian ở đây một tháng bằng một ngày bên ngoài,vì thế nên tốc độ tu luyện ở đây bao giờ cũng nhanh hơn bên ngoài là vì thế ".

Nghe như vậy Nguyệt Lan mới yên tâm,nhưng khuôn mặt này cũng làm nàng suy nghĩ nàng hỏi:

"Ngươi có thuốc gì để cho ta về hình đáng ban đầu không,ta thay đổi thế này sợ rằng phụ mẫu sẽ không nhận ra ta ".

Chu Tước bần thần một lúc rồi nói:

"Thuốc thì có nhưng chủ nhân ta muốn nhìn gương mặt hiện giờ cơ,nó làm cho ta cảm thấy thân quen hơn".

Nguyệt Lan mỉm cười nói:

"Không ai là không muốn xinh đẹp cả,ta sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói rõ cho phụ thân ta tin người sẽ hiểu,chứ bây giờ mang gương mặt này ra hai người khó mà chấp nhận được".

Chu Tước lụng bụng:

"Vậy người phải nhanh trở lại hình dáng ban đầu nhé,ta đưa cho người thú nhan đan của linh thú bọn ta,người ăn nó rồi nghĩ đến gương mặt mình muốn là được ".

Nguyệt Lan sửng sốt:

"Con có đan dược kì diệu thế sao?".

Chu Tước lắc đầu:

"Người tu luyện xong cần phải đọc nhiều sách liên quan đến luyện đan dược sư đi,trước kia người tài giỏi cái gì cũng biết,bao nhiêu người ghen tỵ và hâm mộ người đó ".

Nguyệt Lan lặng im không nói gì,Chu Tước biết mình lỡ lời không dám nói nữa,liền đưa viên thuốc cho nàng.

Chu Tước dặn thêm,người về lại phiến đại lục kia đi,giải quyết vướng bận rồi vào lại đây ta dậy người bước đầu tu luyện.

Nguyệt Lan hào hứng hỏi:

"Vậy bây giờ ta ra như thế nào và vào như thế nào,chẳng lễ mỗi lần vào ta lại phải cứa tay cho chảy máu à".

Chu Tước bó tay với suy nghĩ của Nguyệt Lan.Chu Tước nói:

"Tử Nguyệt Tháp do người tạo nên,là một thần khí,người muốn vào chỉ cần một ý niệm của người là đã vào được rồi,không cần phải đổ máu".

Nguyệt Lan bàng hoàng hỏi lại:

"Cái này cũng do ta tạo ra sao,?".

Chu Tước tự hào nói:

"Người còn tạo ra rất nhiều thần binh lợi khí,Tử nguyệt Tháp là Thần khí mà người dốc tâm sức vào nhiều nhất có cả sự trợ giúp của chủ công,nhưng giờ người lại chẳng nhớ được ai hết ".

Nguyệt Lan xoa đầu Chu Tước rồi nói:

"Ngươi phải cho ta thời gian chứ,ta làm sao mà có thể nhớ ra hết được,thôi ta đi đây,giải quyết xong ta sẽ vào tìm ngươi ".

Trước lúc đi,Nguyệt Lan còn không quên múc một ít nước linh tuyền mang theo,có lẽ đệ đệ nàng sẽ dùng đến.

Chu Tước hớn hở vẫy tay,thật đúng là vẫn còn bé mà.

Lúc Nguyệt Lan tỉnh dậy,thấy mình đang nằm trên giường,nha đầu A Nhược đang gục xuống bàn nằm ngủ.

Nguyệt Lan đến gần lay nhẹ A Nhược dậy nàng hỏi nhẹ:

"Sao ta lại nằm trên giường thế này,chuyện ta bảo e đi nghe ngóng thế nào rồi,đệ đệ đỡ hơn chưa?".

A Nhược khóc ôm chầm lấy quận chúa,mãi lúc sai Nguyệt Lan mới gỡ ra được nàng hỏi:

"Em từ từ nói cho ta nghe xem nào?,phụ thân và mẫu thân đâu? ".

A Nhược nín khóc giọng còn nghẹn ngào trả lời:

"Nô tỳ vào đã thấy quận chúa nằm trên bàn, tay chảy máu ngất đi,nô tỳ dìu người ra giường,chủ mẫu có ghé thăm người nhưng người không tỉnh người lại đi ".

"Vậy đệ đệ ta thế nào rồi,đã ổn chưa?".

A Nhược lắc đầu giọng như nghẹt đi:

"Thế tử bị linh lực đả thương ảnh hưởng đến gân cốt,sợ rằng...sẽ không tu luyện được nữa rồi òa lên khóc ".