Băng Liên Vạn Năm,Thiên Hậu Của Thần Giới

Chương 50: Tốt cho cô ta?



Mà trong lúc Sở Tư Di đi ngủ trưa, ở bên phòng của mẹ Tống, Mạnh Gia Dĩnh đang quỳ ở trước mặt bà, lời nói lại chẳng biết tốt xấu: "Dì à, con biết đời này con với anh Thượng là không có khả năng, nhưng sao dì có thể để cho anh Thượng chịu thiệt thòi như vậy chứ."

Mẹ Tống không nói một lời mà chỉ nhìn cô ta, nhìn đến Mạnh Gia Dĩnh run sợ trong lòng. Nhưng lúc này cô ta không thể để lộ bất cứ biểu tình gì có thể khiến mẹ Tống nghi ngờ, lại không cam lòng bỏ qua như vậy, cho nên cô ta chỉ có thể càng thêm ra sức mà hoa lê đái vũ nói: "Dì, con không cần anh Thượng cũng được. Nhưng xin dì hãy thương anh ấy hơn, đừng ép buộc anh ấy nữa."

Theo cái cách cô ta nói thì mẹ Tống chẳng khác nào bà mẹ ghẻ của cô bé lọ lem, vì lợi ích của bản thân mà bán rẻ đứa con chồng. Đặt vào trong tình huống hiện tại thì nó càng mỉa mai hơn, bởi vì Tống Thượng là con trai ruột của bà, bà cưng chiều đau tiếc còn không hết. Khỏi phải nói sắc mặt của mẹ Tống khó coi cỡ nào, nhưng bà trước sau vẫn không nói một lời nào với cô ta.

Sau khi nhìn đã đời rồi mẹ Tống mới đứng lên, vừa nhẹ nhàng nhưng tuyệt tình đẩy tay cô ta ra, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Đợi sau khi sinh nhật kết thúc con hãy dọn đồ rời khỏi Tống gia đi. Từ giờ dì sẽ không quản con nữa."

"!..."

"Con không cần phải nói nữa. Chuyện này dì đã quyết định rồi."

Mạnh Gia Dĩnh bàng hoàng, nhưng mẹ Tống lần này không muốn nghe cô ta nói gì nữa. Mặc dù bà không mềm lòng nhưng có những lời cần nói bà vẫn là nói: "Dì không phải vì con mà đưa ra quyết định này. Gia Dĩnh, mặc kệ con nghĩ cái gì, nghĩ thế nào, tất cả những gì dì làm là vì Tống gia. Con hiểu cũng được mà không hiểu cũng chẳng sao, dì không ép con phải hiểu. Con cũng không phải người Tống gia."

Bà nói được nhẹ nhàng nhưng lại không biết một câu "không phải người Tống gia" của bà đối với Mạnh Gia Dĩnh là cỡ nào tàn nhẫn, khiến cho tròng mắt cô ta co lại. Tận sâu nơi đáy mắt ấy nổi lên chút tàn nhẫn không hợp với biểu tình trên khuôn mặt của cô ta một chút nào.

Nhưng bởi vì cô ta cúi đầu nên mẹ Tống không nhìn thấy, cho nên bà đối với Mạnh Gia Dĩnh vẫn còn một chút bao dung: "Con yên tâm, con vẫn là cháu gái của dì. Dì sẽ không bỏ rơi con. Những chuyện hôm nay dì làm cũng đều là vì tốt cho con."

Tốt cho cô ta?

Mạnh Gia Dĩnh cười lạnh trong lòng. Làm sao cô ta lại chẳng thấy thế.

Nhưng cô ta biết lúc này có nói thêm nữa cũng không làm nên ích lợi gì. Cho nên cô ta cúi đầu buồn bã đứng lên, ở trong mắt mẹ Tống chính là một bộ tủi thân nhưng không thể làm được gì mà đối với bà khổ sở nói: "Dì à, con biết. Sau khi chúc mừng sinh nhật dì rồi con sẽ đi ngay, sẽ không khiến cho dì khó xử."

Mạnh Gia Dĩnh thấu hiểu không có sai nội tâm của mẹ Tống. Quả nhiên khi nghe cô ta nói như vậy mẹ Tống không khỏi nổi lên chút lòng không nỡ. Dù cuối cùng là bà vẫn nhẫn tâm quay đầu đi không nhìn Mạnh Gia Dĩnh nữa.

Cho nên bà cũng không nhìn thấy ánh mắt lúc cuối của Mạnh Gia Dĩnh trước khi cô ta bước ra khỏi phòng bà bên trong chứa thứ cảm xúc gì.

Đó là sự phẫn hận, không cam tâm cùng sự ác liệt của một con dã thú không có tình người khi bị ép vào đường cùng.

Vài ngày trước sinh nhật mẹ Tống tất cả đều diễn ra rất bình thường. Sở Tư Di nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Mạnh Gia Dĩnh đã thay đổi. Ít nhất cô ta sẽ không hành xử giống như hôm qua nhưng thái độ lãnh đạm hơn nhiều. Cô ta trở nên ngoan ngoãn theo sau mông cô... À không, là sau mông mẹ Tống mới đúng. Tóm lại mẹ Tống đi đến đâu cô ta sẽ đi đến đó, một bộ nhu thuận khiến cho lâu lâu cô còn thấy trong mắt mẹ Tống nổi lên thương tiếc.

Rốt cuộc là trước đó đã xảy ra chuyện gì Sở Tư Di không biết, nhưng tóm lại có thể xem là sóng yên biển lặng.

Sở Tư Di là về trước sinh nhật của mẹ Tống ba ngày, xem như kéo dài thời gian ở bên cạnh bà chứ không đến mức đến đi gấp gáp như khách nhân. Cho nên mấy ngày sau đó cô đều cùng với mẹ Tống đi mua sắm, làm những chuyện cô và bà đã làm lúc trước hòng bồi đắp tình cảm mẹ chồng nàng dâu. Nếu có cái gì khác thì chính là lúc này sau mông họ luôn có một cái đuôi không mấy hài hòa đi theo mà thôi.

Nhưng thời gian nhiều đến mấy cũng sẽ có lúc kết thúc. Rốt cuộc sinh nhật của mẹ Tống cũng đến.

Hôm đó mẹ Tống còn mời những người bạn xã giao của bà đến biệt thự để tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho có cái náo nhiệt. Bữa tiệc được tổ chức trong khuôn viên rộng lớn của ngôi nhà, mặc dù vậy nó cũng chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, nhưng lại càng khiến nó lộ ra sự vắng vẻ tiêu điều.

Rốt cuộc thì sống trong một căn nhà lớn như vậy có phải hạnh phúc hay không chẳng ai nói rõ được.

Sở Tư Di sáng sớm đã cùng mẹ Tống sửa soạn trang điểm tất bật, chủ yếu là cho mẹ Tống. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật bà. So với Mạnh Gia Dĩnh chỉ có thể đứng ở một bên nhìn thì cô càng lộ ra thân thiết gần gũi đến mức khiến người nghiến răng. Nhưng như là hai hôm trước cô ta đã thể hiện ra, cả quá trình Mạnh Gia Dĩnh đều rất biết điều. Cô ta không cố gắng nhúng tay vào giữa hai người mà ngoan ngoãn đứng ở một bên. Chỉ khi mẹ Tống nhắc đến cô ta thì cô ta mới lên tiếng. Dáng vẻ có phần cô đơn, để lộ cái tủi thân khiến người không nỡ.

Ai biết mẹ Tống đã quyết ý, không có gì cô ta diễn sâu mà thay đổi bất cứ cái gì.

"Ây da, đôi giày hôm trước mẹ mua đâu rồi nhỉ?"

Bỗng nhiên mẹ Tống hô vang một tiếng trong khi đang cúi người tìm đồ ở trước tủ quần áo lớn.

"Đôi giày nào vậy mẹ?"

Sở Tư Di lập tức đi tới cùng bà tìm.

"Chính là cái đôi cao gót có phần màu đỏ rượu vang ở đế giầy."

Mẹ Tống tự biết là không có cho nên không có chờ cô tìm đã nói. Mà Sở Tư Di vừa nghe đã nhớ ra bà đang nói đến đôi nào.

"Có khi nào hôm đó con xách lộn về phòng mình rồi không?"

Sở Tư Di ngập ngùng nói. Sau đó cô liền đứng lên: "Để con trở về phòng nhìn xem."

Mẹ Tống cũng không cản cô. Sau khi cô đi thì bà lại nhìn Mạnh Gia Dĩnh đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh như một đứa nhỏ bị ghẻ lạnh, lúc bị bà nhìn còn tủi thân cúi đầu xuống, mềm giọng nói: "Gia Dĩnh à, con cũng về chuẩn bị đi. Hôm nay có rất nhiều phu nhân có tiếng tăm ở S thị đến đây, làm quen với họ nhiều sẽ có lợi cho con sau này."

"Dạ dì. Vậy con trở về thay quần áo."

Mạnh Gia Dĩnh chỉ ngước mắt lên nhìn bà một cái rồi lập tức cúi xuống, sau đó nhu thuận nghe lời bà rời khỏi phòng.

Thời điểm cô ta đi ra, trước khi về đến được cửa phòng mình thì đôi mắt có nấn ná sang cửa phòng của Sở Tư Di, bên trong chớp lóe thứ ánh sáng khiến người khiếp đảm.