Băng Qua Dòng Sông Ấy

Chương 1



1. 

Tôi tên Phùng Dư Xuyên, Xuyên trong trăm sông đổ về biển.

Tiên sinh tên Hứa Hoài Trạch, Hoài trong trăng sáng đi vào lòng¹, Trạch trong hơi nước vây đầm Vân Mộng². Nhưng mà Hoài Trạch không phải là tên của anh, anh nói đó là tự của anh.(1) Tiếu như lãng nguyệt nhập hoài: Câu thơ trong bài “Bạch thạch lang khúc” của Quách Mậu Thiến, dịch nghĩa: Khi cười lên tựa như trăng sáng sà vào lòng.

(2) Khí chưng Vân Mộng trạch: Một câu thơ trong bài “Ngắm hồ Động Đình tặng thừa tướng họ Trương” của Mạnh Hạo Nhiên. Dịch nghĩa: Hơi nước bốc lên bao phủ đầm Vân Mộng.

2. 
Tiên sinh nhặt được tôi vào một buổi chiều nắng đẹp. Lúc đó tôi đang ngẩn ngơ nằm dài trên băng ghế trong công viên, ánh nắng xuyên qua bóng cây rọi xuống, một cơn gió cuốn qua tóc mai, làm tôi híp mắt.

Tiên sinh ôm mấy quyển sách trong lòng chạy chậm tới dưới bóng râm tránh nắng, có nhiều bóng cây như vậy mà anh cứ phải chạy vào chỗ này của tôi. Tiên sinh giơ tay che ánh nắng chói mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn vào mắt anh chằm chặp đến xuất thần, nghĩ bụng thì ra buổi sáng cũng có thể thấy được sao trời.

Tôi không có nơi nào để đi bèn theo đuôi tiên sinh. Gió luồn qua kẽ lá, bóng cây loang lổ rơi xuống vương đầy trên đầu vai tiên sinh.

Khi tới con phố nào đó, tiên sinh quay đầu lại nhìn tôi. Tôi cho rằng anh sẽ quát đuổi tôi đi, vì dẫu sao trông tôi cũng giống như một tên biến thái cuồng bám đuôi vậy mà.

Nhưng anh chỉ đứng đó, nở nụ cười dịu dàng: “Tôi nhặt được một cái đuôi nhỏ hay sao ấy nhỉ?”

Tôi gần như bật thốt lên câu hỏi: “Vậy anh có thiếu cái đuôi nhỏ này không?”

Ngôi nhà to vậy mà trông quạnh quẽ lạ thường, tiên sinh ngồi xổm xuống trước tủ giày nhìn một hồi lâu mới hơi ái ngại mà nói với tôi: “Xin lỗi nhé, tôi vẫn luôn sống một mình nên không có dư dép. Tôi đi mua ngay.”

Tôi vừa muốn nói không cần phiền phức như vậy, tôi đi chân trần cũng được, tiên sinh đã chạy đi mất.

Tôi ngồi ngoài cửa đợi lâu ơi là lâu, tiên sinh vẫn chưa về. Tôi không dằn được lòng tò mò đến khó chịu bèn cởi giày ra rón ra rón rén đi vào nhà.

Cuối hành lang là cánh cửa gỗ đang khép hờ, tôi khẽ đẩy cửa đi vào. Một vài cuốn sách để trên bàn gỗ đàn hương, bên cạnh sách là một tấm hình, tiên sinh nhìn vào ống kính mỉm cười nhàn nhạt.

“Tôi về rồi đây.”

Tôi đang nhìn tấm ảnh kia suy nghĩ không biết bay tới nơi nào, đến tận khi tiếng của tiên sinh vang lên, tôi vội vàng chạy ra cửa phòng sách. Chỉ thấy tiên sinh đang đổi dép, trong tay xách một cái túi đồ đầy ụ.

“M-mừng anh đã về.”

3. 

Trong cái túi kia trừ vật dụng hàng ngày ra còn có một mớ rau củ quả. Chuyện nấu nướng này thì tôi mù tịt, chỉ ngồi trước bàn giương mắt nhìn củ khoai tây.

Tiên sinh đi qua cầm củ khoai tây kia lên nói như đúng rồi: “Được đó, nhìn thêm một lúc nữa là củ khoai tây này chín luôn.”

Tôi vòng cánh tay lại vùi mặt trốn tiệt, vờ như không nghe thấy anh nói gì.

Tiên sinh ở trong bếp nấu cơm, tôi ngồi ở bàn ăn vùi đầu lén nhìn anh. Chỉ là ngồi đợi hơi lâu nên tôi cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chờ tới chập tối, tiếng chuông đồng hồ vang lên đánh thức tôi, đưa tay sờ sờ mặt, nước miếng chảy đầy bàn rồi.

Tôi ngẩng đầu lên, tiên sinh đang ngồi đối diện đọc sách, vừa khéo đưa mắt nhìn tới.

Tôi vừa nghĩ tới trên mặt còn chảy nước miếng, ngay tức khắc chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Mất mặt muốn chết.

“Cái này phải trách anh đấy.” Tôi vừa nói vừa nhét miếng khoai tây vào miệng, “Chiên thức ăn thơm thế này hại em chảy cả nước miếng.”

“Em vô lý thật đấy, sao có thể ăn no rồi đi mắng đầu bếp thế.” Tiên sinh than thở để rồi sách xuống, sau đó rút khăn giấy chồm tới lau vết dầu mỡ dính bên miệng tôi.

Tôi ăn no bụng còn ợ một cái. Bấy giờ mới nhớ tới, mình ăn ké hơi quá rồi, có chút lo lắng lát nữa tiên sinh sẽ bảo tôi cuốn gói cút ra đường mà sống. Tiên sinh chỉ vuốt mũi tôi một chút: “Vậy phải xem em ăn nhiều không đã.”

“Không nhiều! Thật sự không nhiều đâu!” Tôi vội nói, thả quả dâu vừa mới cầm lên xuống dĩa lại. Tiên sinh bật cười lấy dâu để vào tay tôi: “Cũng không thiếu một quả dâu này cho em đâu.”

Trong sách nói, con đường ngắn nhất đi tới trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày.

Chỉ một bữa cơm của tiên sinh mà tôi đã đưa cả trái tim và dạ dày đến tay người này, chỉ ước gì có thể buộc lại với nhau thành nút chết.

4.

Trong nhà tiên sinh chỉ có một phòng ngủ. Sau khi tôi tới, tiên sinh đã dọn tới phòng sách để phòng ngủ cho tôi.

Mấy đêm liền tôi dậy đi vệ sinh đều có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu ra qua khe cửa. Tiên sinh luôn đọc sách tới rất muộn. Có một lần thực sự tôi không nén được, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào mới thấy tiên sinh đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, trong lòng còn ôm một cuốn sách. Tôi về phòng ngủ tìm một tấm thảm vuông, đắp cho tiên sinh rồi mới mỹ mãn rời đi.

Hôm sau tiên sinh thức dậy cũng không nói gì, chỉ là khi ra ngoài thì sẽ mang một hộp bánh ngọt về cho tôi.

Từ đó về sau tôi liền tập thành một thói quen, mỗi buổi tối đều ngồi ngắm cảnh ở ban công, đếm thời gian chờ tiên sinh ngủ rồi đắp thảm cho anh mới yên tâm đi ngủ.

Có lúc đợi một hồi mình đã ngủ trước, khi thức dậy nằm trong chăn, góc chăn đều được dém kỹ, người đổ đầy mồ hôi.

Tôi cảm thấy ăn chầu uống chực không phải là việc nên làm, cũng bắt tay vào học nấu ăn, muốn khi tiên sinh đi làm về là có thể nghỉ ngơi.

Thế là tôi đeo tạp dề của tiên sinh một cách hết sức tự tin, chép công thức nấu ăn rồi chạy tót vào bếp.

Tôi cố gắng làm y như hình trong công thức, một buổi chiều làm ra một bàn ăn đầy ắp. Khi tiên sinh về tới nhà, nhìn thức ăn đầy bàn ngạc nhiên: “Dư Xuyên, những món này đều là em làm sao?”

“Chứ sao, em siêu giỏi luôn!” Tôi chống nạnh đứng một bên nhìn tiên sinh cầm đũa lên gắp một miếng cà tím cho vào miệng, đã chuẩn bị tinh thần nhận lời khen.

Tiên sinh nhai xong cười nói: “Rất ngon đấy, em ăn thử đi.”

Tôi ngờ vực, cũng cầm đũa lên gắp đĩa cà tím kia. Tôi nhận ra sau giây lát đó, cả đời này tôi cũng chẳng muốn ăn cà tím nữa. Trong tiếng nín cười của tiên sinh, tôi lập tức buông đũa ngồi trên sofa suy nghĩ về nhân sinh.

Tiên sinh ngồi bên cạnh tôi, bàn tay to xoa xoa đầu tôi: “Đừng buồn, tôi dẫn em đi ăn đồ ngon.” Tôi còn đang mang tâm trạng sầu não đã được một câu này của tiên sinh thắp sáng. Tôi kích động cởi tạp dề, kéo tay tiên sinh đi ra ngoài.

Ngọn đèn đường ngủ mê mệt bên đường để mặc cho cỏ dại cướp đi ánh sáng của nó. Những tòa nhà cao san sát nhau ở xa xa, đèn neon hỗn loạn không rõ.

Tôi ngẩng đầu nhìn sao trên trời, tiên sinh đỡ sau lưng tôi thong dong bước đi.

Tôi đưa tay chỉ lên trên trời: “Tiên sinh ơi, nghe nói trên trời có một dòng sông tạo nên từ rất nhiều sao.”

“Ừ, tôi đã từng thấy dải ngân hà đó.”

Tôi dừng bước, nghiêng đầu nhìn tiên sinh, không nén nổi tò mò hỏi: “Thật sao, thấy khi nào vậy ạ? Dải ngân hà kia đẹp không?”

“Ngân hà cực kỳ cực kỳ đẹp, vào lúc tôi 29 tuổi.” Tay tiên sinh vẫn vững vàng đỡ lưng tôi, anh đưa tay chỉ bầu trời, tôi nhìn theo hướng anh chỉ.

“Vậy năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?”

“29 tuổi.” Tiên sinh dời tay đến bên tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, “Rất nhiều người đến tận cuối đời khó lắm mới gặp được cảnh đẹp trong cuộc đời. Anh rất may mắn khi vào năm 29 tuổi đã gặp được ngân hà đẹp nhất thế gian.”

5.

Tôi cho rằng đó là đã tỏ tình rồi, nhưng tiên sinh vẫn ngủ ở phòng sách như cũ. Khi tôi ôm gối đầu đứng ở cửa phòng sách, tiên sinh thở dài một tiếng đi ra búng một cái lên trán tôi.

Tiên sinh luôn nói tôi còn nhỏ, nhưng mà rõ ràng tôi đã trưởng thành. Tiên sinh cũng không nói cho tôi biết khi nào tôi mới tính là không còn bé nữa.

Khi mơ chín, luôn sẽ có một trận mưa to dai dẳng đổ xuống.

Tôi sợ tiếng sấm chớp khi trời mưa, tiếng sét đánh ầm ầm phá tan bầu trời cũng tựa như là đánh tan linh hồn tôi. Tôi bọc mình trong chăn khóc nức nở mãi cho đến khi tiên sinh đẩy cửa đi vào. Anh cách lớp chăn ôm tôi vào lòng, nhỏ giọng gọi tên tôi.

“Dư Xuyên, đừng sợ.”

Tôi nhô đầu ra từ trong chăn nhìn anh, tiên sinh nhéo nhéo mặt tôi: “Tôi ở đây, yên tâm ngủ đi nhé.”

Anh khẽ hát, trong lúc tôi mơ màng suy nghĩ cuối cùng thoáng qua chính là sao lại có người hát dỗ người khác ngủ bằng sóng vỗ trên lòng sông rộng lớn(3) cơ chứ.(3)Một câu trong bài hát “Tôi yêu tổ quốc”.

Mà từ sau mùa mưa kia, tiên sinh đều sẽ ở với tôi trong phòng ngủ, khi sấm vừa vang rền là tôi lăn ngay vào lòng tiên sinh, cánh tay ôm chặt eo anh không buông. Sáng hôm sau thức dậy đầu gối trên cánh tay của tiên sinh, ngủ say trong lòng anh.

Tôi dè dặt mở mắt nhìn lên, nhân lúc tiên sinh chưa tỉnh, lặng lẽ ngẩng đầu hôn cằm anh, sau đó lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Tôi sợ tiếng sấm chớp, hy vọng mùa mưa này mau mau kết thúc đi. Tôi hy vọng thời gian mãi mãi đừng ngừng lại như thế này.