Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan

Chương 11: Đón nhận (3)



Khi tôi học lớp tám, tức là đã về nơi phố xá sầm uất gần họ hàng, gần nội ngoại, từ giã nơi hoang vu lập nghiệp. Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào trước và sau khi về đó. Một nơi thiếu vắng đi tình người. Đông đúc là biểu hiện cho sự phát triển ngày càng cao, cũng là biểu hiện cho giá trị trở về vô cực.

Trong khi những đứa cùng tuổi phơi nắng đi chơi, hay vác cặp đi học thêm (hm, nơi này đến những đứa mới học lớp môt còn phải đi học thêm huống chi là là lớp tám) thì tôi ở nhà cạo vỏ điều với mẹ và coi chừng hai đứa con của em trai ba tôi. Một đứa học lớp một, đứa kia mới hai tuổi. Đứa học lớp một chỉ việc đón nó sau khi tan trường và giữ nó một buổi chiều. Còn đứa hai tuổi mới đáng nói, suốt ngày khóc nhè, quậy phá, đòi hỏi đủ thứ đồ chơi, bánh kẹo, hoạt hình. Chán. Tôi không hiểu sao mẹ tôi bà cưng chiều nó hết mực muốn gì cũng được. Tôi đã gù lưng làm điều cả buổi chiều còn nghe thêm tiếng mè nheo nhõng nhẽo đó. Bực cả mình. Nhiều khi nó chơi dơ, hay phá phách đồ đạc tôi vì lười nói chỉ kêu tên và nhìn nó một cái. Nó tự thu mình ngoan ngoãn, nhưng đôi khi nó lại ư ư khóc, thế là đôi mắt tức giận của bà lia về phía tôi.

Sau hai ba tháng giữ nó, tôi thường xuyên bị bà la mắng vì bà thấy tôi có thái độ ganh tị với nó. Đúng. Tôi thừa nhận. Tôi ganh tị với nó. Nhưng vì sao? Bà mua đồ chơi cho nó, nhưng trước giờ chưa từng mua cho tôi. Trái cây, bánh kẹo, đồ ăn ngon là của nó. Nó ho bà sốt sắng mua thuốc. Nó muốn ra ngoài chơi bà mua đôi dép cho nó. Bà mua quần áo, mua nón cho nó mua cả bút vở. Trong khi đó, tôi, đôi giày đi học cái đế sắp gãy đôi, quần áo thì như sắp bay màu, cái cặp quai sắp rớt, đôi dép lào xẹp lép tới đất, cái áo khoác bị xù lông đã chật. Tôi bệnh bà không hề biết, hay đúng hơn là không quan tâm. Đó là tôi, tình trạng của chị tôi thì rất tốt, không thứ gì bị tệ hại, cả là tốt hơn trước đây. Những khi tôi dạy dỗ nó vì phá phách hay hư hỏng, thì xác định ngay sau đó người bị dạy dỗ chính là tôi. Khoảng thời gian đó, tôi không biết tại sao mình khóc rất nhiều, nhưng khóc đều không ra nổi một âm thanh nào, chỉ có vị mặn trên môi.

Thật sự, tôi không được phép ghen tị sao? Lúc bà nhìn nó chỉ toàn là yêu mến, cưng chiều thoảng phất có hy vọng. Lúc bà nhìn tôi.. bà chưa từng nhìn vào tôi kể từ khi có sự xuất hiện của nó. Phải chăng vì nó là con trai?

Đã bao lần tôi muốn lấy cây đập vào đầu mình mấy cái, mở não ra xem có gì trong đó? Bà ấy là mẹ mày đấy! Bà ấy đã sinh ra mày đấy! Bà ấy đã nuôi mày lớn đấy! Sao mày dám có suy nghĩ ngu đốt như vậy? Mày thông minh cỡ nào mà đoán biết tình cảm của một người mẹ?

Thật sự, rất nhiều rất nhiều lần bà nói với tôi, bà nói hồi mang thai tôi bà nghĩ nếu tôi là con trai bà sẽ đặt tên là "Nhất Duy". Mỗi lần nói điều đó giọng của bà ấp áp vô cùng như nắng mùa xuân trên cánh hồng. Nhưng nó như từng lưỡi cưa lướt nhẹ vào lòng tôi. Sự xuất hiện của tôi là không được chào đón sao? Bà sẽ hạnh phúc biết bao nếu tôi ra đời là con trai. Không! Vậy đó đâu phải tôi là "Nhất Duy" của bà. Như vậy. Tôi không được phép nghi ngờ sao?