Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan

Chương 9: Đón nhận (1)



Trời đã gần trưa, món bánh bao của tôi cũng đã sẵn sàng, có vị lá dứa, vị khoai mỡ, nhân thịt và không nhân. Tất cả đều ngon đấy chứ. Không thể nghĩ tới lần đầu làm bánh mà đã tốt như vậy. Trước đây có muốn làm cũng chẳng thể thực hiện. Xem ra tôi cần phải phát huy hơn khả năng này mới được.

Mỗi ngày của tôi trôi qua như một chu trình. Buổi sáng là nhào bột, chăm hoa cỏ cho Tụ Cầm, luyện tập, làm bánh. Buổi chiều là luyện tập, đôi khi luyện vài khúc nhạc, nghe cũng không tệ, tiếp là chơi đùa với mấy cây Sương cho chúng thay đổi hình dạng liên tục cho đến khi vừa ý. Xế chiều lại ngắt bông cắm hoa, nằm lười biếng trên thảm cỏ. Buổi tối là thư giãn với màn đêm, vô thức nhìn về một điểm trên mũi đất lấn vào Tụ Không. Trước khi ngủ tôi còn tìm thêm khả năng trong việc pha trà, cũng có chút chấp nhận được.

Cái vòng lặp đó cứ diễn ra tuần hoàn cho đến khi Tụ Cầm quay lại và nói rằng ngày mai chính là sinh nhật của tôi. Chà! Gần sáu tháng rồi nhỉ. Lúc Tụ Cầm xuất hiện cũng thật đáng nói, đột ngột xuất hiện lao tới với thanh kiếm trên tay ngay sau lưng tôi, nhưng sau còn cách khoảng một mét gì lại lui về sau vài bước. Tụ Cầm muốn ám sát tôi! Thật.

Sau màn hỏi thăm tôi, Tụ Cầm bình thản bước đến đám hoa Tulip của cô ấy, rất ưng ý nói: "Hoa rất đẹp. Cô thật có khả năng làm vườn." Nói ra thật buồn, vì chẳng là tôi rảnh quá nên chăm hoa cỏ vậy thôi. Tài năng gì.

Vẻ mặt Tụ Cầm như ngưng lại, nhìn về phía mũi đất kia. Một lúc sau buông câu nói ngày mai là sinh nhật của tôi. "Tiểu Dương. Cô có muốn nhận được quà không? Cô thích gì?" Ánh mắt Tụ Cầm sâu thẳm nhìn về hướng tôi.

Tôi thích gì? Tôi không biết nữa.

Quà sinh nhật..

Bóng dáng Tụ Cầm tự bao giờ thoảng đi cùng gió. Để lại tôi. Tôi muốn hỏi cô ấy rằng trước kia tôi thích thứ gì, muốn điều gì. Chắc Tụ Cầm thừa biết. Tại sao còn hỏi tôi.

Trong bồn nước nóng, tôi mơ hồ thấy hình ảnh đeo kính của mình, tôi không còn nhớ rõ khuôn mặt của tôi ra sao nữa. Trước hay sau khi đến đây tôi đều ít khi soi gương, mỗi lần đi gần đến bất cứ một cái gương hay bất cứ vật nào có thể phản chiếu hình ảnh, tôi đều né tránh nhìn vào nó. Tôi sợ nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi sợ bộ dạng đeo kính của tôi. Tôi sợ nhìn thấy người khác trong gương với..

Buổi tối tôi trằn trọc mãi trên giường mới lờ mờ ngủ. Gương mặt mẹ tôi xuất hiện trong mơ. Dáng hình bà rũ rượi. Đôi mắt vô thần tràn trề thất vọng. Hình ảnh đó của bà chính là ngày đích xác biết tôi bị cận. Gương mặt đó chỉ xuất hiện duy nhất một lần đó. Cả ngày hôm đó bà không hề nhìn tôi lấy một lần. Trong khi tôi mong chờ một cái nhìn thương hại từ bà.

Tôi không hề đi khám ở bệnh viện, tôi biết chắc bản thân bị cận nhưng không dám yêu cầu bà cho tôi đi khám. Tôi chính là sợ điều đó. Nhưng khát vọng được nhìn rõ khiến tôi tưởng rằng điều đó chỉ xảy ra hơn nửa. Tôi có thể kháng cự lại nó. Lúc tôi có thể nhìn rõ hàng chữ thứ mười trên cái bảng đo thị lực, mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại, bản thân như được vừa được tái sinh. Ánh sáng xuất hiện yên tĩnh trên mặt biển sau đêm đen hợp xướng cùng bão tố. Tôi sung sướng trong khoảnh khắc đó nhường nào. Thì nỗi hận vì đã đi khám mắt dâng trào vạn lần hơn khi gương mặt đó xuất hiện. Nếu như sự sinh động trong cái nhìn không xin nổi một đôi mắt thương hại, thì thà tôi lờ mờ nhìn thế giới này còn hơn.

Tôi sai khi tôi khao khát điều đó sao? Tôi sai khi tôi tìm cơ hội cho tôi sao? Tôi sai khi tôi mở đường cho tôi sao? Không. Mà như là tôi đang thẩy đá xuống đồng bằng của ai đó? Vậy.

Chính xác là tôi sai rồi.