Băng Tâm Ngự Thần

Chương 45: Huyết âm cầm nhận chủ



Ngay cả Thiên Hàn và Quân Ngọc cũng không có cách nào giúp Mộng Yên thoát ra khỏi sức mạnh kia ngược lại bọn hắn còn cảm thấy bị cỗ sức mạnh vô hình áp chế.

Đợi khi Mộng Yên dừng lại nàng đã ở một khoảng đất trống, ở giữa còn có một nam nhân tóc đỏ khuân mặt tà ác nhìn nàng.

- Khà khà một thân thể thật tốt, nào tới đây ngoan ngoãn để ta đoạt xá ngươi đi.

Mộng Yên hai mắt dại ra đi tới chỗ hắn, nhìn Mộng Yên hai mắt vô thần nam nhân cười đến càng xinh đẹp hắn biến thành luồng khí đỏ chui vào mi tâm Mộng Yên.

Không hề có cảnh hắn ảo tưởng, mà trong thần thức Mộng Yên rất lớn mạnh nhìn thấy hắn xuất hiện liền không ngừng cắn nuốt hắn, hắn làm thế nào cũng không thể nghĩ ra làm sao một tiểu tử ngự linh yếu kém lại có thần thức khổng lồ như vậy, không được Huyết cầm hắn không thể chết được khó khăn lắm hắn mới tu luyện có thực thể, bây giờ chỉ có cách nhận chủ với tiểu tử này hắn mới có cơ hội sống nếu không hắn phải chờ vạn năm nữa, không hắn không muốn phải chờ nữa.

- Ngươi đừng giết ta, ta là Thần khí Huyết âm cầm chỉ cần người không giết ta, ta đồng ý nhận người làm chủ.

- Nga.

Mộng Yên nga một tiếng, hừ còn muốn đoạt xá nàng thật không biết tự lượng sức, vốn dĩ Mộng Yên thật đã chết nàng là một linh hồn xuyên không mà thôi, vì là linh hồn nên thần thức của nàng rất mạnh không ai có thể đoạt xá quả nàng được, cho dù hắn có thực lực Ngự linh thần cũng không thể làm gì được nàng.

- Ngươi có tác dụng gì nha.

Nghe Mộng Yên hỏi hắn có tác dụng gì huyết âm cầm xém chút tức tới thổ huyết, không lẽ hắn bị phong ấn lâu quá liền bị thế nhân lãng quên rồi sao, nhớ trước kia hắn cùng chủ nhân tung hoành tam giới không ai không sợ hãi hắn, chỉ là chủ nhân của hắn không ai sống thọ được quá lâu vì hắn là huyết cầm cần dùng huyết để sử dụng nếu như không có đủ huyết cho hắn, hắn liền hút huyết của chủ nhân để thỏa mãn vì vậy nên hắn mới bị tam giới đuổi cùng diệt tận.

Nhưng hắn đều không quan tâm càng nhiều người đuổi giết càng có nhiều mĩ thực cho hắn, nên lần này hắn xuất thế liền cố tình tạo ra động tĩnh thật lớn, thế nhân tham lam chắc chắn sẽ tới thật đông lúc đó đám nhân loại ngu ngốc cũng chỉ là tiệc buffet cho hắn mà thôi, bây giờ hắn chỉ cần lừa ngạt tên tiểu tử này dù sao làm chủ nhân của hắn chắc chắn đều không sống quá lâu nên hắn không do dự nhận Mộng Yên làm chủ nhân.

- Ta là Huyết âm cầm, lực sát thương rất lợi hại chỉ cần có ta ngươi sẽ có thể xưng bá thiên hạ.

- Nga, thật sao tốt như vậy!

Mộng Yên nheo mắt có chút do dự muốn đoạt xá nàng, rồi bị nàng dọa sợ liền quay xe muốn nhận chủ, e rằng không phải thật sự tốt đẹp.

Chưa đợi Mộng Yên phản ứng Huyết âm cầm liền nhanh chóng ký khế ước nhận chủ với Mộng Yên, chưa đợi Mộng Yên phản ứng thì khế ước hoàn thành, khiến nàng không khỏi nghi hoặc sao nàng cứ cảm thấy âm mưu.

- Chủ nhân bây giờ ta dẫn người đi lấy bản thể của ta.

Hắn liền dẫn Mộng Yên tới một tòa cung điện bên trong mùi máu tanh nồng đậm, khiến Mông Yên muốn ói, thật ghê tởm nhưng còn Huyết âm cầm hắn lại không thấy vậy hắn cảm thấy rất thoải mái, thứ hắn yêu thích chính là huyết. Nhìn Chiếc cầm màu đỏ đặt ở giữa phòng không thể nghi ngờ đây chính là huyết âm cầm, Mộng Yên đưa tay sờ thử cảm giác không tệ sờ còn thật thoải mái.

Thấy bản thể huyết âm cầm khí linh liền chủi vào trong huyết cầm, vì hắn bị phong ấn lên rất lâu không được hút máu lên không nhịn được hút lấy máu của Mộng Yên, vừa hút được một ít hắn liền cảm thấy đau đớn không thôi vì Mộng Yên đã dung hợp với thánh hỏa và băng tâm nên máu của nàng cũng vừa nóng vừa lạnh, khiến huyết cầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh mà Mộng Yên không hề biết gì nàng cầm huyết cầm lay lay gọi huyết cầm mà hắn không có động tĩnh khiến Mộng Yên khó hiểu thôi kệ nàng đi tìm đám người Hương nhi rồi tính tiếp, Thiên Hàn và Quân Ngọc bị huyết cầm làm hôn mê hiện tại vẫn đang ngủ nàng liền thu hai yêu thú vào không gian, liền tìm Phù linh nhi hỏi chút mà không có động tĩnh gì chỉ có tờ giấy nghi vì có chủ nhân nên không gian thăng cấp, tiểu nha đầu hiện tại đang đột phá.

Hiện tại không có ai để hỏi về Huyết âm cầm, nàng cũng không biết đánh đàn a, tự nhiên lại nhặt được một thần khí thật không biết làm sao nàng chỉ thích luyện phu với cầm không có chút nào hứng thú, nàng có chút hối hận đông tâm tha cho huyết âm cầm rồi hồi nãy nàng hủy nó luôn có phải tốt không.

Mộng Yên vừa đi vừa ôm huyết cầm không ngừng lải nhải, cũng tại vì nhà người ta bị lạc đường rồi nè, giờ nàng cũng không biết làm sao ra khỏi sâm lâm không có hai gia hỏa ở bên cạnh Mộng Yên lại có chút chật vật hết chạy đông rồi sang tây, "Má ơi đâu ra nhiều yêu thú vậy nè".

Vì Mộng Yên đã thu nhận được thần khí huyết cầm nên uy áp đã biến mất yêu thú trong sâm lâm hoạt động lại bình thường, nên Mộng Yên giờ có chút chật vật nhưng mà nàng cũng thu hoạch không tồi đâu thảo dược rất nhiều hồi nãy nhân lúc đám yêu thú bị uy áp nàng đã lấy rất nhiều thảo dược hắc hắc lần này lời to.

* * *

- Kì quái hồi nãy rõ ràng còn cảm nhận được huyết âm cầm sao giờ biến mất rồi.

Mạc Ảnh Quân đứng trên nhánh cây nhìn xung quanh, đám yêu thú cũng đã hết bị áp chế mùi sát khí của huyết cầm cũng biến mất, chẳng lẽ bị ai đó hủy rồi nhưng làm sao có thể huyết cầm mạnh như vậy làm sao dễ dàng bị hủy.

Mộng Yên còn lo không có người để hỏi đường nhìn thấy Mạc Ảnh Quân hai mắt liền phát sáng vội hô to.

- Vị mĩ nhân này cho ta hỏi đường không biết đường đến hỗn loạn thành ở chỗ nào?

Nghe tiếng hô Mạc Ảnh Quân giật mình vậy mà hắn không phát hiện có người khác xuất hiện, hai za hắn quá mải suy nghĩ rồi, đợi khi nhìn thấy Mộng Yên hắn liền kinh ngạc rồi thứ nàng đang ôm là huyết âm cầm là thứ hắn đang tìm vậy mà bị một nha đầu thu rồi, nhưng hắn không cảm nhận được chút sát khí nào trên cầm sao có thể nàng làm cách nào khống chế khí linh tà ác đó.

- Ta biết!

Hắn mỉm cười bay xuống đáp trước mặt Mộng Yên ôn nhu nói.

Mộng Yên nhìn gương mặt tuấn mĩ của Mạc Ảnh Quân làm cho ngốc luôn, trên đời này còn có nam nhân đẹp như vậy sao, nuốt nước bọt Mộng Yên kiếm chế xúc động muốn nhào vào phi lễ, tiếp tục nói.

- Vị xinh đẹp ca ca có thể dẫn ta ra khỏi sâm lâm sao, ta vừa nhặt được một thần khí là cái cầm này nếu huynh dẫn ta ra ngoài liền tặng cho huynh.

Nàng vừa nói vừa chỉ cái cầm còn không quên bán luôn ra ngoài, nếu để huyết cầm khí linh biết được hắn sẽ trực tiếp bị tức chết làm sao lại có một chủ nhân vô tâm như nàng.

- Ha ha, không cần ta liền đưa nàng ra ngoài.

Nói rồi hắn ôm lấy eo Mộng Yên trực tiếp đạp không mà đi, Mộng Yên trực tiếp ngốc luôn rồi hai má nàng đỏ bừng lần đầu tiên được nam nhân ôm hơn nữa còn là một mĩ nam a, "trời ơi nàng có đang nằm mơ không". Nhưng mà tại sao hắn biết nàng là nữ nhân vậy Mộng Yên hoài nghi sờ sờ trên đầu không biết từ lúc nào cột tóc của nàng bị rớt, chắc bị vướng vào cành cây nào đi vì chạy trốn yêu thú nên Mộng Yên không để ý, thôi kệ vậy dù sao cũng sắp tới Ám thiên thành thân phận của nàng cũng sẽ bị đám người Diên Hạo biết thôi, bọn họ cũng không phải người sấu.

Vừa đi Mạc Ảnh Quân vừa nói nàng cất cầm đi, sau này không nên tùy tiện cho người khác thấy nếu có sử dụng thì nên che mặt, hoặc là đánh lén. Nghe vậy Mộng Yên liền đơ ra nam nhân này sao ý nghĩ lại phúc hắc như vậy nhưng nàng thích a.

* * *

- Sao một đại nam nhân lại khóc lóc như nữ nhi vậy chứ, chắc Lâm đệ sẽ không sao đâu Hiên đệ đệ đừng lo lắng quá.

Tiêu Tịch nhìn Hương nhi khóc lóc không nhịn được nói, tại sao lại có nam nhân mít ướt thế cứ khóc sướt mướt mãi thế.

- Hiên đệ đệ, lần này bảo vật xuất thế là huyết âm cầm Lâm đệ đệ e rằng lành ít dữ nhiều.

Nguyệt Quang gương mặt ngưng trọng nói,

Nghe vậy Hương nhi khóc càng thương tâm hơn, "oa oa công chúa, người sẽ không có việc gì đúng không người hứa rồi mà hứa sẽ không bỏ rơi Hương nhi một mình mà" Hương nhi đau đớn nàng không muốn mất đi bất cứ người thân nào nữa, người thân của nàng đã không còn hiện giờ công chúa cũng không biết sống chết nếu như công chúa mà thật sự sảy ra chuyện nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Nghe Nguyệt Quang nói Diên Hạo hận không thể bịt miệng hắn lại, nhịn không được nói.

- Nguyệt Quang người không nói không ai nói ngươi câm đâu, Hiên đệ đệ đừng để ý hắn thật ra Lâm đệ đệ rất lợi hại sẽ không có việc gì đâu.