Bánh Su Kem

Chương 4: 20-23



Cr pic: weibo @喵呜不停

Chương 04: 20-23

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

20.

Ngày hai mươi sáu tháng mười hai, tôi không đi tập huấn, đó vốn là cái cớ tôi nói bừa mà thôi.

Tôi khoác balo trở về viện phúc lợi.

Ngồi xe buýt hai tiếng, lại đi bộ nửa tiếng, vào đến một cổng trấn quen thuộc, băng qua cây cầu nhỏ, tấm bảng đề năm chữ "Viện phúc lợi Hân Hân" hiện ra trước mắt.

Viện trưởng sắp xếp cho tôi cùng với bà ta đi tiếp khách vào ngày ba mươi, tôi hỏi bà ta chị A Xuân ở đâu, viện trưởng nói tôi không cần hỏi làm gì.

Chị A Xuân lúc trước chính là đứa bé được yêu thích nhất. Viện trưởng sẽ chiếu theo giá trị nhan sắc và giá trị lợi dụng của những đứa trẻ ở đây để đánh số cho chúng tôi, chị A Xuân là số 1, tôi là số 2, số càng về trước thì khả năng bị bán đi càng thấp, bởi vì không có nhiều người có thể bỏ ra số tiền lớn.

Viện trưởng cũng cần những chiêu bài tốt để duy trì việc làm ăn.

"Tôi chỉ có một yêu cầu," tôi nắm chặt chiếc kẹo trái cây trong túi, "Không được cho Tống tiên sinh biết tôi làm loại công việc này, nếu là nơi có Tống tiên sinh tham gia, thì tôi có quyền không xuất hiện."

Nhiệt độ trong túi quần quá cao, chiếc kẹo trong lòng bàn tay tôi đã hơi mềm ra, giấy gói bên ngoài cũng dính nhớp một ít nước kẹo.

Viện trưởng rít một hơi thuốc lá, phun lên người tôi, đôi mắt hình tam giác đảo ngược kia nhìn tôi nói: "Được, vào thay quần áo, chờ xe của ông chủ Trương đến đón đi."

21.

Tôi không thể trốn nữa.

Dù tôi có trốn đi xa đến mấy, người của ông chủ Trương đều có thể tìm ra tôi. Bọn họ còn chưa tìm được người thay thế tôi, nên vẫn sẽ cần tôi. Mà sở dĩ bọn họ cần tôi đến như thế, khả năng lớn nhất chính là chị A Xuân đã không thể mang lợi ích đến cho họ được nữa.

Có lẽ, chị A Xuân đã chết.

Chị A Xuân là người tôi thích nhất trước khi gặp Tống Mạt, loại thích này với thích Tống Mạt không giống nhau. Chị A Xuân rất dịu dàng, chị ấy sẽ dùng nhài hoa vàng(*) trong viện phúc lợi để tết thành vòng hoa cho mọi người, chị ấy sẽ cắt quần áo mới của chính mình để chắp lại may thành quần áo mới vừa vặn với thân hình nhanh lớn của chúng tôi, bởi chúng tôi không có quần áo mới để mặc.

(*) nhài hoa vàng tiếng Trung là 迎春花 (hoa đón xuân), có ý nghĩa là "loài hoa chào đón mùa xuân"

Ngồi trên xe, tôi lấy viên kẹo kia ra bỏ vào miệng, có vị ngọt. Anh Mạt thật tốt, quả nhiên con người anh giống hệt với ấn tượng đầu tiên khi tôi gặp anh, thật sự rất tốt.

22.

Lần đầu tiên gặp Tống Mạt là ở hội sở Cửu Sáp.

Lần đó viện trưởng chỉ dẫn theo tôi và chị A Xuân.

Bởi vì chị A Xuân là con gái, nên tôi không cần cải trang thành nữ nữa.

Ông chủ Trương chọn chị A Xuân đi tiếp khách, tôi đợi ở bên ngoài. Ngoài hành lang rất lạnh, viện trưởng lại chỉ cho tôi mặc một bộ đồng phục thuỷ thủ, tôi lạnh đến mức run rẩy.

Chị A Xuân dùng khăn của mình quấn lên cổ cho tôi, tôi nắm lấy một góc khăn, nửa khuôn mặt lọt thỏm trong đó. Trong lòng tôi hiểu rõ, đây là hình phạt của viện trưởng dành cho tôi, bởi vì tôi đã làm trái mệnh lệnh của bà ta, không muốn thân mật với người môi giới kia.

Lúc tôi sắp lạnh đến mức mất hết mọi tri giác, một bàn tay đặt trên người tôi.

Chiếc áo choàng ấm áp phủ lên người tôi, như chiếc ốc quế bọc lấy kem, tôi dường như có thể ngửi thấy vị ngọt từ chiếc áo choàng ấm áp đó, nhưng đợi cơ thể trở nên ấm áp, tôi mới phát hiện đó là mùi thuốc lá của đàn ông, cũng là mùi mà tôi ghét nhất.

Lúc này tôi cũng mới phát hiện ra người đàn ông cho tôi chiếc áo đã đi vào phòng. Tôi chỉ nhớ trên mu bàn tay phải của anh có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Tôi cũng không vì chuyện đó mà sinh ra hảo cảm với người đàn ông này, có vài kẻ thích chơi trò thả cho ngon ngọt trước rồi mới bắt đầu cuộc đi săn, sẽ càng mang đến khoái cảm và khiến họ cảm giác được thành tựu hơn.

Cho đến tận khi ông chủ Trương đưa người đi, người đàn ông kia không hề làm ra chuyện gì quá phận với tôi hay chị A Xuân, thậm chí bên cạnh anh còn không có người bồi rượu nào cả.

Hoạt động trong phòng tiến sang phần sau, viện trưởng cuối cùng cũng cho phép tôi đi vào, nói là có người nhìn trúng tôi.

Tôi thầm nghĩ chắc chắn là người đàn ông trên mu bàn tay có nốt ruồi kia, nhưng mà sau khi tôi đi vào, một người đàn ông hoàn toàn xa lạ cầm lấy tay tôi, tôi bị ép ngồi vào bên cạnh.

Mà một bên khác của tôi chính là người đàn ông trên mu bàn tay có nốt ruồi màu đen kia. Nốt ruồi kia còn nhỏ hơn cả hạt vừng, tôi nhìn bàn tay anh cầm chén rượu Whiskey, đảo nhẹ một vòng, rượu đến bên miệng, rõ ràng anh không uống, nhưng lại cố tình làm ra động tác nuốt.

Ánh mắt của tôi đều đặt trên người anh.

Ở nơi hỗn loạn như thế này, anh như một kẻ khác loài, kẻ khác loài vô cùng sạch sẽ.

Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của tôi nên quay sang, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười với tôi, nói: "Bé con, em còn chưa trả áo cho tôi."

Tôi cởi chiếc áo choàng, gấp lại cẩn thận, đưa cho anh. Nhiệt độ trong phòng rất cao, vô cùng ấm áp, tôi không cần đến áo của anh nữa, nhưng tôi lại lưu luyến chiếc áo đó.

Tựa như chỉ cần lưu luyến nó thêm chút nữa, thì tôi sẽ giống với chiếc áo này, được anh mang đi.

Tôi đưa áo cho anh, anh để tôi ngồi ở một bên khác của mình, tránh được cái móng heo thối của gã đàn ông kia.

Tôi tựa vào tay ghế, nghĩ xem anh sẽ làm gì với mình, tôi cùng anh giả vờ uống rượu, đôi khi sẽ nhìn thấy sắc mặt khinh thường trước khung cảnh trước mắt của anh, bỗng cảm thấy rất buồn cười.

Nếu anh là người tốt thì sao lại ngồi ở đây?

23.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Anh hỏi tôi.

"Mười sáu ạ." Tôi đáp.

"Thế là cấp ba rồi." Anh nói.

"Vâng, em không có ba mẹ, nghỉ học từ cấp hai rồi ạ." Tôi nói.

Anh hỏi: "Em biết cái gì?"

Tôi nhìn chị A Xuân bị ép uống cạn một cốc Whiskey, thấy chiếc váy đỏ trên người chị đã bị người ta đẩy lên đến vai, tôi thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Em biết quyến rũ đàn ông, cũng biết quyến rũ phụ nữ."

Sắc mặt anh rất bình tĩnh, lại giống như nhận ra câu hỏi của mình có hơi không phù hợp, khó xử nói: "Rất lợi hại."

Tôi dùng chiếc khăn quàng cổ của chị A Xuân che nửa khuôn mặt mình, chiếc khăn này chính là tấm màn che duy nhất của tôi trước mặt anh, bởi tôi cảm thấy anh không giống với bất cứ người đàn ông nào mình từng gặp.

Cuối cùng tôi cũng biết vì sao kỹ nữ trong phim luôn yêu phải một vị khách đặc biệt. Có lẽ là vì thấy được một thứ gì đó rất sạch sẽ rất ấm áp từ trên người ấy.

- -- Lời tác giả ---

Vị thành niên sẽ không bị cái kia, nó cùng loại với kiểu trong bộ điện ảnh <Nhiệt Sưu> ấy, có hơi khủng bố

(88: Tra thử thì là phim chiếu cuối năm ngoái của Châu Đông Vũ í)