Bánh Xe Số Phận

Chương 2



3

Căn phòng sáng rực như ban ngày.

Lục Dập chống cằm nhìn con mèo đang ngủ trưa trên bậu cửa sổ, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Con mèo lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.

"Hoa Hoa không thích người khác chạm vào nó." Tôi nhắc nhở.

"Thanh Thanh, em còn chưa biết." Lục Dập duỗi ra bàn tay trắng nõn, "Kỹ năng vuốt ve mèo của anh bây giờ hơi bị siêu, không có con mèo nào có thể chống cự được bàn tay thần kỳ của anh."

Anh cố gắng xoa tay để phát ra chút hơi ấm, ngập ngừng chạm vào cái đầu đầy lông của Hoa Hoa.

Giây tiếp theo, những ngón tay thon dài trắng nõn của anh bị móng vuốt của Hoa Hoa hất bay lại lăn xuống sàn.

Tôi:".."

Lục Dập nhấc ngón tay lên, chậm rãi lắp lại, lúng túng giải thích: "À, có lẽ con mèo giấy khác với con mèo thật."

Cảnh tượng này vô lý đến mức tôi không khỏi cúi đầu xuống véo thật mạnh vào đùi.

"Xít...đau quá."

"Em đang làm gì vậy?" Lục Dập cau mày, đi tới kiểm tra: "Sao tự đánh mình mạnh thế?"

"Không phải." Tôi lắc đầu, "Do em không thể tin được."

Lục Dập tựa vào trán tôi lẩm bẩm: "Anh cũng không thể tin được, anh có thể gặp lại em sau bốn năm."

"Bốn năm qua anh không đi đầu thai sao?"

Anh ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt oán hận: "Anh đi đầu thai? Vậy còn mấy trăm con chó con mèo mà em đốt cho anh thì sao?"

"..." Tôi không khỏi cảm thấy áy náy, "Nhiều đến thế à?"

Lục Dập vẻ mặt thành khẩn: "Em yêu, em có biết cảm giác nuôi cả trăm con mèo trong nhà là như thế nào không?

"Em có biết cảm giác lông mèo bay khắp nơi, mỗi ngày đều bị viêm phế quản không?

"Nếu không phải Hắc Vô Thường giúp anh mở một chuỗi quán cà phê mèo dưới âm phủ để chia sẻ áp lực, anh thật sự sẽ suy sụp."

Tôi rụt cổ: "...Vậy lần sau em sẽ nhờ ông chủ làm vài con mèo không có lông."

Lục Dập ôm trán nói: "Dừng lại đi em yêu, đừng đốt nữa."

"Anh biết em luôn nghĩ đến anh, nhưng không cần phải đốt nhiều như vậy, thỉnh thoảng đốt một con gấu trúc giấy cho tôi chơi là được."

"Ồ..." Tôi khá thất vọng, "Em sợ anh ở đó một mình sẽ cô đơn lắm."

"Anh không cô đơn." Lục Dập ôm tôi từ phía sau, xoa xoa cổ tôi, "Anh biết Thanh Thanh luôn nghĩ về anh, cho nên anh không cô đơn."

"Anh vẫn sẽ rời đi chứ?" Tôi hỏi.

"Anh không biết, lần này là Hắc Vô Thường tới tìm anh giúp đỡ, anh ấy nói anh ấy nợ ai đó một điều ước. Nhân tiện, anh ấy cũng nhờ anh khuyên nhủ em, sức chịu đựng của Âm phủ có hạn, cho nên đừng gửi mèo giấy nữa."

"Điều ước?" Tôi sửng sốt, "Hắc Vô Thường mặc đồ đen à?"

"Nói thừa."

"Và bịt mắt?"

"Làm sao em biết?"

...Tất nhiên là tôi biết, hôm qua tôi đã gọi anh ta là người đàn ông trong đài phun nước ước nguyện. "

Lục Dập dở khóc dở cười: "Thật sự chịu em luôn, Hạ Thanh Thanh."

"Không sao đâu, anh ấy tính tình rất tốt, sẽ không tranh cãi với em đâu."

Tôi cẩn thận vuốt ve ngón tay anh, trong lòng cảm thấy chua chát khó tả.

"Lục Dập."

"Ừm?"

"Tại sao ngón tay của anh luôn bị rụng? Là do bị thương trong vụ tai nạn ô tô à?"

Anh sửng sốt: "Tai nạn xe cộ?"

"Ừ, ngày chúng ta gặp tai nạn xe cộ, em bị đập đầu và mất trí nhớ, em không nhớ gì cả, thậm chí em còn không thể gặp anh lần cuối."

Trí nhớ của tôi bị gián đoạn.

Tôi chỉ nhớ mình đi làm về vui vẻ. Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong phòng bệnh và được biết Lục Dập đã mất.

"Không nhớ thì tốt." Lục Dập lẩm bẩm.

"Hử?"

Anh nháy mắt với tôi: "Không phải vì tai nạn xe cộ, mà là vì âm phủ quanh năm không thấy ánh mặt trời, xương cốt yếu đi."

"Anh nói anh bị căng cơ thắt lưng, bị viêm phế quản và bị loãng xương?"

Lục Dập cười nhẹ, hôn lên má tôi: "Thanh Thanh, em thật sự không hề thay đổi chút nào."

Khi ngẩng đầu lên, tôi vô tình chạm phải đôi mắt nâu nhạt của anh, giống như một dòng suối trong trẻo tràn ngập tình yêu, lấp lánh không thấy đáy.

Tôi không nhịn được mà nhướn người hôn nhẹ vào mắt anh, cảm nhận được hàng mi đang run rẩy của anh.

"Em nhớ anh," tôi nói.

"Em đã không được nhìn thấy đôi mắt này suốt bốn năm rồi."

"Thanh Thanh." Lục Dập ánh mắt tối sầm, nụ hôn dịu dàng kéo dài từng chút một: "Anh cũng nhớ em."

4

"Hừm."

Nghe thấy âm thanh, Lục Dập từ từ buông eo tôi ra.

Tôi vùi đầu vào ngực anh và thở nhẹ.

"Hừm."

Tôi dừng lại: "Lục Dập, anh có thể tắt âm báo QQ không, nó phá hỏng bầu không khí."

Lục Dập sửng sốt hai giây, sau đó cười khanh khách, lồng ngực khẽ run lên: "Ồ, thế anh lấy điện thoại của anh ở đâu ra vậy."

"Ẹ hèm, đó chỉ là một giọng nói hay thôi, chứ không phải âm thông báo QQ."

"?"

Tôi đột ngột quay lại và nhìn thấy đạo sĩ mặc đồ đen trong phòng livestream, lúc này đang đứng sau lưng chúng tôi với tư thế kỳ lạ.

Anh ta nhếch nhác, tóc bù xù, áo choàng đen phủ đầy lông xám trắng, mỗi tay trái phải đều ôm một con mèo, hai bên vai và trên đầu đều có một con mèo. Ngoài ra còn có một con mèo con đang bấu víu trên đùi trái của anh ấy.

Khí chất bí ẩn và thanh lịch ngay từ cái nhìn đầu tiên đã hoàn toàn biến mất.

Tôi không khỏi nhìn lại con mèo con đó, hóa ra chính là mèo cam béo vừa được gửi hôm qua.

Tay nghề của ông chủ tốt ghê, sống động như thật.

Nghĩ đến anh đến để đưa Lục Dập về, tôi chủ động chào hỏi: "Xin chào... anh khỏe không?"

"Không, tôi không khỏe, hai người hôn đủ chưa?"

Mặt tôi nóng bừng: "Hả?"

"Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa." Lục Dập nhéo má tôi, "Bây giờ em đã thấy anh ấy trông như thế nào chưa? Bốn năm qua, anh cũng giống như vậy đấy."

Hắc Vô Thường hất con mèo ra, khoanh chân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một cách quen thuộc: "Lục Dập, tôi đến đón anh về, tôi thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. "

Lục Dập lắc đầu: "Đã thỏa thuận là ba ngày."

"Đấy là tôi không ngờ anh lại có cuộc sống vất vả như vậy. Thực sự một giây tôi cũng chịu không nổi."

Lòng tôi thắt lại: "Đừng bắt anh ấy đi được không? Tôi có thể đốt rất nhiều tiền cho anh."

"À, cô nghĩ tôi thiếu tiền sao?"

"Không thì tôi sẽ đốt nhiều mỹ nhân hoặc anh chàng đẹp trai cho anh."

Anh ta bác bỏ: "Nông cạn."

Lúc này, Hoa Hoa đang nằm trên bậu cửa sổ chậm rãi đi tới, chật vật nhảy vào trong ngực Hắc Vô Thường.

Tôi sửng sốt: "Hoa Hoa thế mà để cho anh chạm vào? Tôi nuôi nó bốn năm rồi, nó còn không cho tôi chạm vào."

Hắc Vô Thường mím môi, nhìn Hoa Hoa trong ngực không nói gì.

Tôi nhìn màu lông đen trắng của Hoa Hoa và nảy ra một ý tưởng.

"Tôi sẽ làm một con gấu trúc và gửi nó qua cho anh. Đừng mang Lục Dập đi có được không?"

"Nể mặt nó." Hắc Vô Thường đứng dậy, vỗ vỗ lông mèo trên người, "Ba ngày, thêm một phút cũng không được."

"Đi thôi." Anh búng ngón tay rồi biến mất.

Những con mèo anh mang theo cũng biến mất, chỉ còn lại lông mèo trên sàn.

Tôi nhìn lông mèo bay mà không khỏi đỏ mặt.

"Thật xin lỗi, không ngờ em đã gửi cho anh nhiều mèo như vậy mà không hề hay biết. Thay vì làm bạn đồng hành của anh, chúng lại trở thành gánh nặng cho anh. Anh ấy một ngày cũng không chịu nổi, vậy anh đã trải qua bốn năm qua như thế nào?"

"Không sao đâu em yêu." Lục Dập hôn lên trán tôi an ủi: "Mỗi lần chăm sóc mèo con, anh đều nghĩ rằng chú mèo Anh lông ngắn này có nghĩa là Thanh Thanh rất yêu anh, còn bé mèo cam béo này có nghĩa là Thanh Thanh đang nhớ anh.

"Chúng không phải là gánh nặng, mà là tình yêu và suy nghĩ của em. Sống với chúng làm anh giống như được bao bọc bởi tình yêu và suy nghĩ của em mỗi ngày. Vô cùng hạnh phúc."

"Vâng." Tôi chỉ biết khóc lớn.

"Được rồi em yêu, đừng khóc nữa. Nhìn kìa, Hoa Hoa đang nhìn em đấy."

Ta liếc nhìn Hoa Hoa, càng khóc nức nở hơn: "Nó thậm chí còn cho phép Hắc Vô Thường chạm vào, trong khi em là chủ nhân của nó mà nó cũng không cho chạm."

"Có lẽ bởi vì anh ấy là Hắc Vô Thường." Lục Nghị bất đắc dĩ sờ đầu tôi an ủi: "Mà không ngờ chân của Hoa Hoa đã bình phục tốt như vậy, anh còn tưởng rằng cả đời này nó sẽ không bao giờ có thể đi được."

Tôi nhất thời quên khóc, khó hiểu hỏi: "Làm sao anh biết chân Hoa Hoa bị thương?"

"Chúng ta cùng nhau cứu nó."

"Chúng ta cùng nhau cứu nó? Tại sao em lại không có ấn tượng gì?"

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Hoa Hoa là một con mèo hoang được tôi nhận nuôi.

Một bên mắt của nó bị lồi ra ngoài, một phần của móng vuốt phía trước và phía sau của nó cũng không có.

Nó rất ngoan, mỗi lần ngủ nó sẽ cẩn thận cuộn tròn trong góc giường.

Dường như chỉ có ở đó mới có thể mang lại cho nó cảm giác an toàn.

Trong bốn năm, nó không bao giờ để tôi chạm vào nó.

Nhưng tôi đã nhận nuôi nó như thế nào? Tại sao tôi không thể nhớ được gì?

"Quên đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Nụ hôn lạnh băng Lục Dập lại hôn xuống, "Em yêu, đã đến giờ đi ngủ rồi."

5

Một căn phòng nhỏ, tối tăm.

Cơ thể bị cắt thành từng mảnh của Lục Dập rơi xuống vũng máu.

Những vết cắt dày đặc khắp cơ thể.

Tôi cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ màu đỏ đó, thở hổn hển như một con cá mất nước.

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ trong suốt từ trần hắt xuống sàn, chiếu lên làn da mịn màng không tì vết của Lục Dập.

"Thanh Thanh, em gặp ác mộng à?" Anh hỏi.

Tôi vuốt ve cơ thể anh ấy từng inch một, kiểm tra thật kỹ để đảm bảo không có vết cắt dày đặc nào ở đó.

Lục Dập nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi: "Đừng sợ, giấc mơ đều không có thật."

"Vâng." Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, "Nhưng sao em lại mơ thấy trên người anh đầy vết dao? Không phải chúng ta bị tai nạn xe cộ sao? Tại sao lại có vết dao trên người anh...

"Có lẽ sự xuất hiện của anh khiến em có chút lo lắng." Anh che mắt tôi lại, cẩn thận hôn tôi, "Ngoan, đừng suy nghĩ nữa."

"Hôm nay đừng đi đâu cả, ở lại với anh nhé?"

"Vâng." Tôi lơ đãng đáp lại nụ hôn của anh.

Những hình ảnh trong giấc mơ thường xuyên lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, khiến tim tôi đau nhói.