Bánh Xe Số Phận

Chương 4



9

Tôi đã có một giấc mơ rất dài.

Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, Lục Dập đưa tay vuốt mái tóc rối bù bên tai tôi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Đúng lúc này, Tống Dương và nhóm của anh ấy tình cờ đi ngang qua liền đùa giỡn chúng tôi.

"Xem kìa, xem kìa."

"Xem đi, mùi chua của tình yêu*."

* Mùi chua của tình yêu (恋爱的酸臭味): hiểu là người độc thân trêu chọc bạn bè/người thân và người yêu của họ tình cảm với nhau.

Cơn gió mát đêm hè, ở độ tuổi thanh xuân, thời điểm tôi yêu Lục Dập nhất.

Đây là năm thứ ba tôi yêu Lục Dập.

Chúng tôi chuyển đến một ngôi nhà mới.

Tại thời điểm này, có vẻ mọi thứ đều hoàn hảo.

Và bước ngoặt xảy ra vào một ngày cuối tuần, một buổi chiều bình thường.

Tôi đeo tạp dề và gõ cửa nhà hàng xóm.

Không ngờ, tiếng gõ cửa rõ ràng và dễ chịu là khúc dạo đầu cho bi kịch.

"Ai đấy?" Giọng người hàng xóm vang lên từ trong nhà.

"Em ở nhà bên cạnh mới chuyển đến, Hà Thanh Thanh."

Ngày đầu tiên tôi chuyển đến ngôi nhà mới thuê, tôi đã gặp người hàng xóm này.

Anh ta tên là Từ Phong, sống ở nhà đối diện.

Anh ta có khuôn mặt gầy, quần áo sạch sẽ, gọn gàng và có giọng nói nhẹ nhàng.

Thấy tôi đang chuyển đồ thì chủ động đến giúp đỡ, để lại cho tôi ấn tượng ấm áp và chân thành.

Một lúc sau, tiếng xột xoạt bên kia cánh cửa dừng lại và nó từ từ mở ra.

Anh cười chân thành: "Tiểu Hà, là em à."

"Vâng, em đang học nấu ăn, đúng lúc hết giấm, cũng không có thời gian chạy đi mua nên muốn xin anh một chút."

"Anh thì không thường xuyên nấu ăn, em đợi anh tìm cho."

Sau đó, anh đi vào bếp.

Tôi để hở cánh cửa và đợi anh ta ở lối vào.

"Em cần nhiều không?" anh hỏi.

Tôi nghiêng người nói: "Chỉ cần đủ cho một bữa ăn thôi ạ."

Có thứ gì đó trượt ra khỏi tủ giày phía sau tôi.

Tôi quay người nhanh nhẹn bắt lấy, một chiếc điện thoại di động màu đen tuyền vừa rơi thẳng vào lòng bàn tay.

Màn hình ban đầu đã tắt nhưng không có khóa màn hình.

Chiếc điện thoại di động này anh ta không cầm theo.

Tôi vô tình ấn vào, màn hình điện thoại sáng lên hiện ra giao diện trò chuyện nhóm.

Tên nhóm: "Nhóm trao đổi những người yêu mèo."

Hiển thị "tôi" đã đăng một video cách đây 5 phút.

Con mèo bò sữa bốn chân đầy máu nhìn chằm chằm vào ống kính bằng con mắt duy nhất còn lại, im lặng chống cự.

Background của video là bố cục căn phòng quen thuộc.

"Nó đã nhịn đói bốn ngày, bây giờ đã bình tĩnh lại.

"Từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh nào, chán quá."

Tôi che miệng, đôi tay run rẩy mở nhóm trò chuyện và nhớ số.

"Tiểu Hà, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Từ Phong phát ra từ trong bếp, cùng với tiếng bước chân nặng nề của anh.

Tôi nhanh chóng quay lại giao diện ban đầu và tắt màn hình.

"Không có gì, điện thoại của anh suýt rơi xuống đất." Tôi mỉm cười giơ điện thoại lên.

Từ Phong bình tĩnh liếc nhìn điện thoại, thấy không có chuyện gì, liền khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Chỉ còn lại nửa chai giấm, em có thể cầm lấy mà dùng."

"Cảm ơn, ngày mai em sẽ trả lại anh một chai mới." Tôi cầm lấy nó, không khỏi nhìn về phía căn phòng ngủ đang đóng kín cửa.

Anh thản nhiên nói: "Không cần, anh cũng không nấu ăn mấy."

"Vậy thôi ạ." Tôi gượng cười rồi nhanh chóng rời đi.

Kể từ lúc tôi trở về, hình ảnh con mèo bò sữa nhìn tôi luôn in sâu trong tâm trí tôi.

Tôi luôn nghĩ đến sinh vật nhỏ bé trong căn phòng chỉ cách tôi một bức tường, phải chịu đựng sự tra tấn và đau đớn vô cớ, nhiều ngày không thể ăn và ngủ.

Lục Dập sau khi biết chuyện, sắc mặt trở nên khó coi, muốn lập tức phá cửa để cứu con mèo nhưng tôi đã ngăn cản.

Thật đáng buồn là Từ Phong chưa thuộc hành vi cấu thành tội phạm.

Nhưng sau khi nghĩ lại, chúng tôi không thể thờ ơ được.

Vì vậy, tôi đã sử dụng một tài khoản ảo mà tôi đã không sử dụng 800 năm, tham gia cái gọi là "Nhóm trao đổi những người yêu mèo".

Sau khi lấy được thông tin hữu ích, tôi nhanh chóng đưa nó lên mạng xã hội.

Bởi vì Từ Phong hơi nổi tiếng trên mạng cùng với những lời nói kiêu ngạo và thủ đoạn tàn nhẫn.

Hầu như không cần làm gì thì vụ việc này cũng đã gây náo động.

Lục Dập đã giam giữ Từ Phong một cách hợp pháp.

Tôi tranh thủ cơ hội để giải cứu con mèo bò sữa sắp chết.

Hóa ra sau cánh cửa bị khóa là địa ngục trần gian bị cô lập.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm, các bộ phận cơ thể của nhiều con mèo nhà và mèo hoang nằm rải rác khắp nơi. Những cái chết vô cùng khủng khiếp.

Thậm chí còn có xác mèo con trong máy ép trái cây.

Thứ duy nhất còn sống là con mèo bò sữa.

Nó nằm lặng lẽ trong vũng máu với con mắt duy nhất còn lại, im lặng kháng cự.

Tôi nhìn cơ thể bị cắt xén của nó, đáng sợ đến mức không dám chạm vào.

"Đừng sợ." Tôi nhẹ nhàng nói, "Chị ở đây để yêu thương em."

Nó rất yên tĩnh, tôi vội bế nó đến bệnh viện thú y.

Nhìn vậy chứ thực ra, nó không còn sức để chống cự.

Bác sĩ thú y nhìn thấy nó, trầm mặc một lát: "Tôi đề nghị cho nó một cái chết nhẹ nhàng. Việc điều trị cần chi phí cao. Dù hiện tại có thể cứu được mạng sống của nó nhưng cũng không kéo dài được lâu."

Tôi không đồng ý.

Lục Dập ôm tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Thanh Thanh."

Tôi biết anh ấy muốn thuyết phục tôi.

Nhưng tôi không thể chịu đựng được.

Cuộc sống là để ngưỡng mộ và tôn trọng.

Cuộc đời nào cũng thế.

Đây là một con mèo hoang, nó suốt đời lang thang, ăn ngủ ngoài trời.

Nó chỉ ăn rác do con người vứt đi. Sống sót một cách khó khăn khi bị con người xua đuổi và đánh đập.

Nó sống khiêm tốn và thận trọng như vậy nhưng vẫn phải nếm trải cái gọi là bản chất tàn ác và đen tối của con người.

"Em chỉ hy vọng nó có thể cảm nhận được tình yêu thương của con người trước khi rời đi. Để nó biết rằng nó đến thế giới này ít nhất cũng có người từng yêu thương nó một lần."

Lục Dập im lặng một lát: "Được."

Sau đó, chúng tôi đưa nó đến nhiều bệnh viện thú y khác nhau.

Thật may mắn, tính mạng của nó đã được cứu.

Không còn bệnh tật hay đau đớn.

Hai bàn chân trước gần như không cử động được.

Lúc này, thời gian tạm giam ngắn hạn của Từ Phong cũng kết thúc.

Nhưng anh ta không dám quay lại đây.

Địa chỉ nhà đã bị lộ, anh ta trở thành một con chuột lang thang không nhà để về.

Mọi người đều biết bộ mặt thật, những việc làm xấu xa của anh ta.

Mặc dù tôi chưa bao giờ tiết lộ tên thật của mình, không nhiều người biết tôi là người vạch trần vụ việc này nhưng vì lý do an toàn nên tôi quyết định chuyển đi.

Chúng tôi dự đoán Từ Phong sẽ không dám về nhà trong thời gian sắp tới.

Vì vậy, chúng tôi dự định là ba ngày nữa sẽ chuyển đi.

Tình cờ hai ngày sau là sinh nhật tôi.

Tôi đang ở công ty, chờ tan ca tôi sẽ về nhà dành thời gian cho Lục Dập.

Lúc này, Lục Dập đã xuất hiện trong tiểu khu.

Đây là lần đầu tiên anh tan làm sớm.

Vì anh ấy muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật bất ngờ cho tôi.

Hành lang rải rác những vòng hoa tang người ta tặng Từ Phong, những lời lên án được viết lên tường bằng sơn xịt màu đỏ.

Những người hàng xóm xung quanh bắt đầu lần lượt dọn đi.

Còn rất ít người sống trong tòa nhà này.

Không ai có thể nghĩ rằng Từ Phong lại dám xuất hiện ở đây.

Nhưng, anh ta đã xuất hiện.

Anh ta cầm một chiếc rìu xuất hiện từ góc hành lang, lúc Lục Dập đang mất cảnh giác liên giáng một đòn chí mạng.

Lục Dập phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị chém vào người.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh cũng kiệt sức và hôn mê.

Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã ở trong phòng ngủ tối tăm.

Anh vẫn tỉnh táo, nhưng tay chân không còn chút sức lực nào.

Sắc mặt Từ Phong gầy đi rất nhiều, quầng mắt xanh đen, mỉm cười nói:

"Đáng tiếc tao không chờ được tiểu mỹ nhân kia mà lại chờ được mày. Mày ở đồn cảnh sát rất có uy tín nhỉ, sĩ quan Lục."

Anh ta vung mạnh con dao trong tay, máu bắn tung tóe trên mặt, khiến nụ cười của anh ta càng thêm quỷ dị.

Lục Dập sắc mặt tái nhợt, môi bị cắn nát đến chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân run lên vì cơn đau.

Anh ngất đi vì đau đớn, nhưng sau lại tỉnh dậy.

"Người ta nói tiếng kêu của mèo rất giống tiếng kêu của trẻ con. Nhưng tao không thể tận hưởng tiếng kêu của trẻ con nữa nên đành phải có lỗi với sĩ quan Lục rồi.

"Sĩ quan Lục, tao không thích con mồi quá yên tĩnh." Hành động của Từ Phong ngày càng độc ác hơn, "Kêu to lên."

Lúc này, tôi và Tống Dương đang lên tầng.

Để chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật của tôi, Lục Dập đã đặc biệt yêu cầu Tống Dương đưa tôi về nhà.

Tống Dương theo kế hoạch bịt mắt tôi lại: "Chị dâu, chị đã chuẩn bị tinh thần chưa?"

Tôi không nhịn được nữa thúc giục: "Được rồi, mở cửa nhanh lên."

Tiếng chìa khóa va chạm vang lên, "cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra, không gian im lặng.

Tống Dương đang hưng phấn, đột nhiên thắc mắc hỏi: "Anh Lục đâu rồi?"

"Sao vậy?" Tôi không nhịn được mà cởi tấm vải trước mặt ra, nhìn căn phòng mọi thứ vẫn như cũ.

"Anh Lục hình như không có ở đây." Tống Dương chạy đến từng phòng kiểm tra, "Chị xem, đồ trang trí anh ấy mua trước đó vẫn còn đây."

"Chờ một chút, chị dâu, em sẽ gọi điện hỏi xem, có lẽ có việc khẩn cấp nên anh ấy phải tăng ca."

Tim tôi thắt lại, bắt đầu gọi cho anh ấy.

Luôn không nghe máy.

"Lạ quá, chị luôn có cảm giác như mình nghe thấy điều gì đó."

Tôi bước ra ngoài, tâm trạng càng lúc càng khó chịu.

Sau hai giây im lặng, tôi đập mạnh vào cánh cửa đối diện.

"Chị dâu, sao vậy?" Tống Dương lao ra ngoài hỏi.

"Máu." Tôi thở hổn hển, liên tục đập mạnh vào cánh cửa đã khóa, "Dưới đất toàn là máu."

Anh ấy sững người trong hai giây, sau đó tỉnh táo lại và lao vào cửa cùng tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

Trước cửa nhà Từ Phong có một vũng máu.

Vừa rồi khi chúng tôi bước đến đây, ánh sáng mờ mịt, chúng tôi nghĩ rằng đó là vết sơn đỏ giống như ở khắp hành lang.

Rầm một tiếng, cánh cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra.

Tống Dương xông vào trước, ngơ ngác đứng ở cửa phòng ngủ.

Tôi bước đi yếu ớt và mơ hồ nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi.

Tống Dương đứng trước mặt ta, hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

"Chị dâu, đừng nhìn."

Tôi bất chấp lao vào, ngay khi nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt tôi đã quên cả thở.

Máu đỏ tươi tràn ngập khắp phòng, Lục Dập một mình nằm trên mặt đất, khắp người có vô số vết cắt lớn nhỏ.

Các ngón tay của anh bị cắt đứt từng ngón một, bàn tay trái chỉ còn lại hai ngón.

Tôi ôm lấy cơ thể của Lục Dập, cảm thấy như cả thế giới đang quay cuồng.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh và biết được Từ Phong nghe thấy tiếng động của Tống Dương khi lái xe đến tiểu khu.

Sau một hồi hoảng sợ, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ và trốn thoát, nhưng sau đó đã nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ.

Lục Dập không có vết thương chí mạng, anh bị chảy máu đến chết.

Trước khi chúng tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, Lục Dập đã tỉnh táo trong giây lát.

Anh ấy để lại cho tôi vài lời nhắn trong điện thoại di động của anh ấy.

"May mắn hôm nay không phải là em trở về trước."

"Thanh Thanh, đọc thôi, đừng xem video.

"Sống tốt nhé, anh..."

Đoạn video được Từ Phong ghi lại.

Anh ta đã quen với việc quay phim về việc ngược đãi mèo nên trong phòng thường có camera.

Tôi đã không nghe theo.

Tôi đã xem tất cả các video.

Tôi nhìn Lục Dập run rẩy dưới cơn đau dữ dội, tôi nhìn cơ thể anh ấy từng chút một chảy máu, tôi nhìn anh ấy từng chút một chìm vào tuyệt vọng.

Tôi cũng tận mắt chứng kiến ​​Lục Dập tỉnh táo trong một thời gian ngắn, chịu đựng những vết thương khắp người, run rẩy bò đến chỗ điện thoại và nhắn đoạn tin nhắn này cho tôi bằng những ngón tay bị cắt cụt của mình.

Khi tôi bị bịt mắt và mong đợi món quà bất ngờ mà Lục Dập chuẩn bị trong ngày sinh nhật, anh ấy đã nôn ra một ngụm máu lớn trong căn phòng chỉ cách tôi một bức tường, đôi tay run rẩy chưa kịp gõ xong mấy chữ cuối cùng, anh ấy đã loạng choạng và nằm xuống.

Ngay cả vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn vui mừng vì người chịu đựng tất cả những điều này không phải là tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Bởi vì não của tôi bị kích thích hết lần này đến lần khác nên tôi bị mất trí nhớ.

Tôi chọn cách quên đi rất nhiều thứ.

Từ Phong, nhà của chúng tôi, Lục Dập chết như thế nào.

Tôi đã quên hết