Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 105: Thật sự rơi xuống rồi!



Nơi này quả thực được xây dựng theo phong cách sơn trang tránh nóng thời cổ, thậm chí còn to lớn, tráng lệ hơn.

Từ nhân viên tiếp tân bên ngoài cho đến nhân viên phục vụ bên trong đều mặc Hán phục màu xanh, bước vào đây cảm giác như vừa mới xuyên không.

Suối nước nóng ở đây đã có tiếng lâu đời, mà trong số tất cả những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, quy mô của Hán Thảo Hiên là lớn nhất.

Mà trong Hán Thảo Hiên, U Trúc Cư lại là một cái sân tốt nhất.

Trong chiếc sân rộng lớn có một rừng trúc rậm rạp, lối đi quanh co, yên tĩnh.

Nhưng đi cùng với nó là cái giá cao ngất ngưởng khiến người ta nghe thấy phải tặc lưỡi.

Giá của một đêm ở đây đã bằng một năm tiền lương của nhiều người khác, người bình thường hoàn toàn không có phúc mà hưởng thụ.

Trước khi đến đây, Khúc Chấn Sơ đã đặt một căn phòng trong một tháng ba ngày trước khi đến, để An Diệc Diệp có thể nghỉ ngơi ở đây trong cả kì nghỉ này.

Tránh để vừa trở về đã bị mấy ông già kia kéo đi xem mấy thứ đồ cổ vớ vẩn.

Đây cũng là lí do tại sao Hán Thảo Hiên lại đón tiếp anh bằng điệu Bát Dật Vũ.

Vì chỉ riêng Khúc Chấn Sơ đã đem đến doanh thu của hẳn một năm cho bọn họ rồi.

Có điều anh cũng không nói những chuyện này cho An Diệc Diệp biết, một người cho dù đã ăn no rồi, nhưng nếu nghe thấy giá tiền này thì cũng cố gắng mà nuốt trôi hết đống thức ăn còn lại xuống.

Phải biết rằng, mỗi bước đi ở đây đều là đang giẫm lên tiền, có lẽ cô sẽ không nói lời nào mà kéo thẳng anh ra ngoài tìm một khách sạn khác mà ở lại.

Sau đó sẽ rút ngắn thời gian đi chơi, trở về đi Tam Tinh Đôi với đám người ông Trương.

Những nhân viên phục vụ mặc Hán phục đưa bọn họ đến trước cửa, trên gương mặt là một nụ cười hoàn hảo không thể xoi mói.

“Đồ trong sân đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì có thể liên hệ với quầy lễ tân.”

An Diệc Diệp nhìn rừng trúc rậm rạp trong sân, vừa quay đầu lại đã thấy chiếc đèn treo bên đường cũng mang hương vị cổ xưa.

Nhân viên phục vụ lại đưa cho cô hai tờ giấy tuyên truyền.

“Thưa cô, hai ngày sau ở sân vận động bên cạnh có một buổi hòa nhạc, Hán Thảo Hiên chúng tôi là một trong những bên tổ chức chính, tất cả những vị khách đều có thể được ưu tiên mua vé trước.”

An Diệc Diệp nhận lấy đọc, quả nhiên, lại nhìn thấy Mai Ấn Cầm.

“Của Mai Ấn Cầm sao?”

Nhân viên phục vụ gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng, số vé bán trước của chúng tôi đã không còn nhiều nữa.”

An Diệc Diệp đang định nói gì đó, một bàn tay chợt đưa ra, giật tờ giấy trên tay cô.

“Không cần.”

Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười mỉm hoàn hảo, còn muốn tiếp tục thuyết phục bọn họ.

“Thưa anh, chúng tôi…”

Cô ta vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chấn Sơ thì liền thấy sợ hãi, vội đổi lời.

“… Vậy, hi vọng hai người… vui chơi vui vẻ.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi, Khúc Chấn Sơ nhìn tờ giấy tuyên truyền trong tay, tiện tay ném xuống thùng rác bên cạnh.

Sắc trời vừa tối đi.

Đèn đường trong rừng trúc liền sáng lên.

Ánh đèn vàng được phân bố hai bên con đường đá cuội nhỏ, quanh co tiến vào rừng trúc.

Gió khẽ thổi qua, rừng trúc phát ra tiếng xào xạc.

An Diệc Diệp đứng bên cạnh bể nước nóng, chân đi dép lê màu trắng, trên người quấn khăn tắm.

Mái tóc xoăn được búi lên tùy ý, có vài sợi rơi hai bên mai.

Cô cúi đầu, nhìn mũi bàn chân mình.

Ánh đèn vàng chiếu xuống người cô, bờ vai có độ cong tuyệt đẹp như đang tỏa ra ánh sáng trong suốt.

“Không phải bên trong vẫn còn sao? Chúng ta đi chỗ còn lại…”

Khúc Chấn Sơ đứng trong bể nước nóng, vươn tay về phía An Diệc Diệp.

“Chỗ này tốt cho sức khỏe của em hơn.”

An Diệc Diệp nhìn nước nóng bốc hơi nóng rực, vì bên trong có thêm dược liệu nên xuất hiện màu xanh nhàn nhạt.

Khúc Chấn Sơ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng trên eo, che đi bộ phận quan trọng.

Làn da màu lúa mì dần dần đi xuống phía dưới, qua vòng eo nhỏ nhưng có sức, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm màu trắng.

Khăn bị lệch, để lộ ra xương hông bên phải, dáng người anh khỏe mạnh, thẳng tắp.

An Diệc Diệp không biết nên nhìn đi đâu.

Khúc Chấn Sơ thấy cô không chịu bước qua, liền bước tới, vươn tay ra kéo cô.

“Qua đây.”

Anh thấp giọng nói một câu, giọng nói mạnh mẽ không cho phép phản kháng.

An Diệc Diệp thuận theo lực kéo của anh mà bước tới, di chuyển từng bước nhỏ một.

Khúc Chấn Sơ nhìn theo, không khỏi nhếch miệng, ánh mắt hiện lên ý cười như xuất hiện những vì sao nhỏ bé.

“Hay là anh lên đó bế em xuống?”

An Diệc Diệp vừa nghe thấy vậy thì vội lắc đầu.

“Không cần, không cần.”

Nói xong, cô cẩn thận tháo dép ra, bước xuống nước.

Nhiệt độ bể nước nóng có hơi cao, khiến cô vội co chân về vì nóng.

“Có hơi nóng.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chấn Sơ, nói.

Khúc Chấn Sơ nhìn ánh mắt ngân ngấn nước của cô mà ánh mắt hơi tối đi.

Anh kéo tay An Diệc Diệp chặt hơn.

“Vậy anh bế em nhé?”

An Diệc Diệp vừa nghe thấy vậy, đành bất chấp mọi thứ mà bước xuống.

Chẳng mấy chốc, da cô đã bị hơi nóng hun đến ửng đỏ.

Đến khi cơ thể thích ứng với nhiệt độ này, lỗ chân lông trên cơ thể cô cũng trở nên thoải mái hơn.

Khúc Chấn Sơ kéo tay cô, đi về phía trước.

Xung quanh bể nước nóng được lát bằng đá cuội, từ nơi này đi thẳng vào sâu trong rừng trúc, ở cuối đường có một cái hồ nước.

Nước suối nóng chảy ra từ đầu con rồng bên suối, không ngừng chảy xuống dưới bể nước nóng.

Đó mới là nơi thoải mái nhất.

Khúc Chấn Sơ kéo cô đi vào trong, vừa cử động, khăn tắm ở trên eo như sắp tuột xuống.

An Diệc Diệp không khỏi nhìn đi nơi khác.

Cô đã nhìn mấy lần rồi, chỉ lo cứ đi rồi nó sẽ rơi xuống.

Khúc Chấn Sơ siết tay cô.

“Em nhìn đâu vậy?”

An Diệc Diệp sợ hãi vội né tránh tầm mắt.

“Sao anh, sao anh không mặc áo choàng tắm?”

Khúc Chấn Sơ ung dung nhìn cô.

“Sợ gì chứ?”

An Diệc Diệp cảm nhận được ánh mắt trêu đùa của cô, cúi đầu xuống, giãy khỏi tay của Khúc Chấn Sơ, tự đi về phía bên kia.

Dưới chân là những viên đá cuội đã được mài nhẵn, An Diệc Diệp cẩn thận bước đi, rất nhanh đã nhìn thấy đầu rồng ở cuối đường.

Dưới làn hơi nước, chiếc đầu rồng màu đồng phun ra dòng nước màu xanh nhạt, mắt rồng mở lớn, vô cùng uy phong.

Rất rõ ràng, thứ này được tạo ra dựa theo đầu rồng quốc bảo của Viên Minh Viên, vô cùng chân thật.

An Diệc Diệp vừa nhìn thì thấy có chút kinh ngạc, đôi chân vô thức tăng nhanh tốc độ.

“Đây là…”

Mới nói được nửa câu, cô bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống dưới.

An Diệc Diệp sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Chưa kịp chạm đến nước, Khúc Chấn Sơ vẫn đi theo phía sau cô chợt tiến gần lại, ôm chặt eo cô.

“Cẩn thận chút.”

Anh đỡ An Diệc Diệp dậy, hai tay vẫn ôm eo cô không buông ra.

Hai người đứng rất sát nhau, bờ vai trần dán chặt vào lồng ngực Khúc Chấn Sơ, cả người An Diệc Diệp được anh ôm vào trong lòng.

Sắc mặt An Diệc Diệp ửng đỏ, có chút mất tự nhiên giãy giụa.

“Em không sao, anh buông ra trước đi.”

Nhưng hai tay Khúc Chấn Sơ vẫn ôm chặt lấy eo cô, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc hơn là sự khó xử.

“Bây giờ e là không được rồi.”

Tại sao?

An Diệc Diệp đang định hỏi, ngay sau đó, khóe mắt cô nhìn thấy một thứ đồ màu trắng đang trôi theo dòng nước từ phía sau tới.

Rất là quen mắt…

Cô nhìn kĩ lại rồi chợt trừng lớn mắt.

Đó không phải khăn tắm quấn trên eo Khúc Chấn Sơ sao?

Thật sự rơi xuống rồi!