Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 113: Tuỳ cơ ứng biến max level



Chiết Lam ho nhẹ, báo cáo hành trình ngày hôm nay như thường lệ.

"Buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều có một chuyến thị sát trung tâm thương mại mới mở và một buổi lễ khai trương."

Khúc Chấn Sơ gật đầu: "Uhm."

Chiết Lam đóng lại lịch hành trình trên tay, tiếp tục nói: "Văn phòng của cô Tiêu đã chuẩn bị xong, nó nằm ở…”

Còn chưa nói xong thì anh ta ngẩng đầu và thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn mình.

Trong khoảnh khắc, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Chiết Lam.

Anh ta nhanh chóng sửa lời: Các văn phòng trên tầng cao nhất đã chật kín! Không còn chỗ nào trống cả.”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh ta.

"Vừa rồi chẳng phải anh nói…”

"Không chỉ tầng cao nhất, mà cả mười tầng lầu đều hết chỗ rồi nên Văn phòng của cô Tiêu vẫn chưa xong." Chiết Lam nhấn mạnh.

Khúc Chấn Sơ thản nhiên nhìn sang.

"Thì ra là vậy, vậy cứ để cô ấy làm trong văn phòng của tôi.”

Chiết Lam tuỳ cơ ứng biến ở cấp độ MAX LEVEL!

"Tôi lập tức sai bọn họ đi sắp xếp."

Vừa bước ra khỏi thang máy, anh ta liền sốt ruột kêu người dọn dẹp văn phòng đã chuẩn bị từ trước và chuyển đến văn phòng của Khúc Chấn Sơ.

Mấy nhân viên có chút khó xử, nhìn văn phòng đã chuẩn bị đầy đủ cho An Diệc Diệp.

Căn phòng này khá rộng, đã vậy còn bị xếp đầy đồ đạc, nếu đều dọn hết qua văn phòng của chủ tịch thì sẽ dồn ứ thành đống gì bây giờ?

Chiết Lam cũng không tranh cãi.

"Sếp Khúc không lo thì các anh lo làm gì? Dọn qua đi."

Nói xong, anh kiểm kê lại đồ đạc và bỏ đi vài món.

Đồ đạc lớn nhỏ đều được dọn hết vào văn phòng CEO.

Vốn dĩ là một văn phòng chỉ có hai màu trắng đen, trông đơn điệu đến nhàm chán giờ lại chất đầy những đồ vật màu hồng phấn nên trông chẳng ra ngô ra khoai gì cả.

Bên cạnh một chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu đen được đặt thêm một chiếc bàn bằng gỗ thô màu trà nhỏ hơn một cỡ.

Trên bàn có bày mấy cuốn kẹp tài liệu cùng hộp bút màu sắc tươi sáng, ngoài ra còn có một con khỉ búp bê màu hồng.

Ngày hôm qua, khi nghe tin An Diệc Diệp sắp đến công ty, Chiết Lam liền đưa hai vệ sĩ đi mua mấy món đồ bé xinh dành cho các cô gái trẻ.

Trong văn phòng rộng lớn còn có thêm một chiếc ghế sofa vải thoạt nhìn rất thoải mái kèm theo mấy chiếc gối ôm in hình chibi.

Vì có quá nhiều đồ nên gần như lấn chiếm hơn một nửa diện tích của văn phòng.

Hai phong cách tưởng chừng như đối lập lại có thể kết hợp với nhau, trông thì vụng về nhưng hài hoà đến lạ.

Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa quan sát trong chốc lát và không nói gì.

An Diệc Diệp có chút chột dạ, không ngờ bọn họ lại mang nhiều đồ đến như vậy.

Đang chuẩn bị bảo Chiết Lam mang đồ ra lại thì Khúc Chấn Sơ đã đi vào với vẻ mặt như thường lệ và bắt đầu chuẩn bị cho công việc hôm nay.

An Diệc Diệp đành phải nuốt trở lại những lời đang định nói.

Cách bài trí của hai chiếc bàn một lớn một nhỏ có phần giống với phòng làm việc trong lâu đài cổ, An Diệc Diệp nhìn một chặp rồi thu dọn đồ đạc trên bàn.

Đến khi ngẩng đầu lên lại thì Khúc Chấn Sơ cùng Chiết Lam đã tập trung vào công việc của ngày hôm nay.

Chiết Lam nói về những vấn đề mà anh ta gặp phải, Khúc Chấn Sơ nhanh chóng đưa ra giải pháp, đôi khi anh lại cụp mắt và suy ngẫm một lúc.

Họ giải quyết vấn đề rất nhanh chóng, An Diệc Diệp thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu sửa đổi kế hoạch mới nhanh như tên lửa đạn đạo, cặp chân mày hơi nhướng lên, dáng vẻ kiên định của anh ấy trông rất nghiêm túc.

Anh sửa đổi xong bản kế hoạch và lúc đưa nó cho Chiết Lam, anh đã ngẩng đầu nhìn An Diệc Diệp một cái.

An Diệc Diệp giật mình.

"Cần em làm gì à?"

Khúc Chấn Sơ mỉm cười.

"Họp."

Hắn đứng lên nói: "Lần này em không cần phải làm gì hết, chỉ cần quan sát Chiết Lam, cậu ấy sẽ dạy em."

An Diệc Diệp nghiêm túc gật đầu, đi theo hai người đến phòng họp.

Trước khi vào trong, Chiết Lam đưa cho cô những tài liệu dùng trong cuộc họp.

"Cô Tiêu, cô có to gan lớn mật không?"

An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh ta.

Chiết Lam không tiếp tục nói mà trực tiếp mở cửa.

Phòng họp đã chật cứng người.

Trong đó có một vài gương mặt mà An Diệc Diệp đã từng nhìn thấy trong cuộc họp video của Khúc Chấn Sơ.

Ngay khi cô bước vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.

Không để cho họ nhìn kỹ cô, Khúc Chấn Sơ đã đi đến đầu bàn họp và chậm rãi ngồi xuống.

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Anh vừa lên tiếng, mọi người liền nhớ ra mục đích của cuộc họp này.

Chuyện là có một dự án có liên quan đến vận chuyển bị người ta giật mất, hơn nữa đối phương còn là Khúc thị.

Trước kia chỉ có bọn họ giật đồ của người khác, nhưng lần này lại bị giật ngược trở lại, ai mà chịu nổi chứ?

Càng đừng nói đến kẻ làm chuyện đó là Khúc thị từng có khúc mắc với Khúc Chấn Sơ.

Hơn nữa lần này đối phương làm rất cẩn thận, lúc bọn họ phát hiện ra, Khúc Diên Nghị đã ký xong hợp đồng với người ta rồi.

Khúc Diên Nghị này vừa mới vào công ty, đã dám cướp đơn đặt hàng của M.I., hiện tại bên ngoài đã đồn um lên rồi.

Nếu không vì vậy, Khúc Chấn Sơ cũng sẽ không lùi ngày nghỉ của mình lại để quay về giải quyết.

Một vài giám đốc cùng quản lý vừa nhìn thấy An Diệc Diệp liền suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.

Một giám đốc đứng dậy, nói: "Là do bên đã hợp tác với chúng ta dao động, bất ngờ đổi ý, phía chúng ta hoàn toàn không nắm được tin tức.”

"Đúng vậy, đối phương rất hài lòng với tất cả các hạng mục hợp tác nhưng ai mà ngờ anh ta lại bất ngờ thay đổi ý định chứ?”

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

Khúc Chấn Sơ liếc nhìn chung quanh một vòng.

"Nếu là hợp tác thì bên kia sẽ chỉ lựa chọn phương án phù hợp hơn. Ngay cả khi nào thì Khúc Diên Nghị nhúng tay vào mà các người cũng không biết thì có bị cướp mất đơn đặt hàng cũng đừng lấy làm lạ.

Mọi người vừa nghe xong đều im lặng.

Lợi nhuận của đơn đặt hàng này không hề nhỏ, có ít cũng lên tới hàng trăm tỷ.

Như không lại bị người ta giật mất, ai mà cam lòng chứ.

Khúc Chấn Sơ giơ tay.

"Đưa kế hoạch của các người cho tôi."

Một người vội vàng đưa lên một tập tài liệu,

Khúc Chấn Sơ đảo mắt, nhíu mày rồi quăng tập tài liệu xuống bàn.

"Đây là kế hoạch của các người sao?”

An Diệc Diệp sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, rốt cục cô cũng hiểu được vì sao vừa rồi Chiết Lam hỏi cô có lớn gan hay không.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ nặng nề.

"Cái này có gì khác với cái lần trước hả? Ngoại trừ kích thước của lối vào và lối ra thì có gì thay đổi không?"

"Các người lấy ở đâu ra phương án này?"

Tất cả mọi người cúi đầu, không dám nói lời nào.

Đây là kế hoạch được lên từ năm ngoái, bởi vì hợp tác vui vẻ, cho nên bọn họ không có sửa đổi gì nhiều mà chỉ thay đổi một vài điều kiện cho có rồi cứ thế gửi qua.

Ban đầu mọi việc diễn ra tốt đẹp nhưng khi sắp ký hợp đồng thì bên kia lại bất ngờ đổi ý.

"Thế phương án của Khúc Diên Nghị đâu?"

Một người đưa lên một tập khác.

Khúc Chấn Sơ lật lật xong, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

"Chả trách đối tác đổi ý. Các người hãy tự so sánh sự khác biệt giữa hai bản hợp đồng, rồi viết ra năm phương án khác nhau cho tôi.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng và kinh ngạc ngước nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ thản nhiên bắt đầu sự kiện tiếp theo.

"Một tháng sau, sản phẩm mới sẽ được tung ra thị trường. Các người đã nghĩ ra phương án khuyến mãi chưa?”

"Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi."

Mọi người vội vàng trình phương án của mình lên.

Sắc mặt của Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, anh ấy nhanh chóng tích hợp ý tưởng của mọi người lại, đưa ra một kế hoạch và ngay lập tức áp dụng.