Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 117: Gặp gỡ



Nước lạnh từ mặt chảy xuống cằm, ướt cả vạt áo.

An Diệc Diệp chậm rãi mở mắt ra, thấy Tiêu Nhĩ Giai đang trừng mắt với cô.

"Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nếu cô không rời đi thì đừng trách tôi ra tay!"

Tiêu Nhĩ Giai nói xong thì đặt cái cốc trống không lên bàn, xoay người rời đi.

Chỗ này nằm ngay góc khuất trong tiệc sảnh nên không ai chú ý đến những gì đang xảy ra ở đây.

An Diệc Diệp đứng đó một hồi rồi đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt.

Mặc dù nhiệt độ trong sảnh tiệc đã được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp nhất, nhưng những chỗ bị ướt vẫn có cảm giác ớn lạnh.

Cô nhìn quanh nhưng không tìm được Khúc Chấn Sơ, đành cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh.

An Diệc Diệp vươn tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ.

Không sai, cô ích kỷ.

Cô không muốn rời đi.

Nếu Khúc Chấn Sơ biết cô giả mạo, thì anh sẽ nhìn cô thế nào?

Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, sẽ là nỗi đau hay sự tức giận?

Nhưng dù là gì An Diệc Diệp đều không muốn nhìn thấy.

Cô vội vàng đi về phía trước, muốn sửa soạn lại chỉnh tề rồi trở về bên cạnh Khúc Chấn Sơ.

Cô mới đi được hai bước bỗng bị người khác chặn lại.

"Không nên tới gần."

An Diệc Diệp bất chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai vệ sĩ cao lớn đứng chắn trước mặt cô, vóc dáng vừa cao vừa vạm vỡ.

Vừa nãy An Diệc Diệp chỉ lo cúi đầu suýt chút nữa đã đụng trúng bọn họ.

Mà sau lưng bọn họ là một người phụ nữ mặc váy đen dài đang đứng.

Bà ta đeo găng tay bằng ren màu đen, trên mặt còn mang khăn che mặt, thoạt nhìn vừa bí ẩn lại vừa quý phái.

Chỉ là người phụ nữ kia cứ đứng lẳng lặng một chỗ, hệt như một bức tranh tuyệt mỹ.

Đứng sau lưng bà ta là mấy người hầu.

An Diệc Diệp ngẩn ngơ.

"Xin lỗi."

Nói xong cô nghiêng người tránh sang một bên.

Một đám người tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được mấy bước, vị phu nhân trẻ kia đột nhiên dừng lại.

"Chờ đã."

Tất cả mọi người theo tiếng dừng lại.

An Diệc Diệp ngẩng đầu thì thấy tầm mắt của đối phương đang nhìn cô qua tấm khăn che mặt.

Đôi mắt kia vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.

Đối phương nhìn cô một hồi mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Cô bị ướt rồi."

Nói xong cô đưa chiếc khăn tay của mình cho An Diệc Diệp.

"Cẩn thận một chút."

Chiếc khăn mang theo mùi hương thoang thoảng, say đắm lòng người, trên tấm lụa đen mềm mại có thêu chữ "Nguyễn" bằng sợi chỉ vàng.

An Diệc Diệp sững sờ, mơ hồ đoán được địa vị của vị phu nhân này.

Cô vội cúi đầu, khom lưng.

"Cảm ơn phu nhân."

Đối phương khẽ gật đầu, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

An Diệc Diệp nhìn chiếc khăn trong tay, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Cô vừa mới xoay người rời đi, thì phu nhân Nguyễn vốn đã rời đi bỗng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng An Diệc Diệp.

Người hầu đi theo thấp giọng hỏi: "Phu nhân có muốn gọi cô ta quay lại không?"

Phu nhân Nguyễn nhìn một lúc lâu, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Không cần."

Dứt lời, lại xoay người đi vào đại sảnh.

Bà ta vừa đi vào, mấy trăm người trong đại sảnh nhất thời yên lặng, ngay ngắn nhìn về phía bên này.

Bọn họ kính cẩn nhìn người cầm trịch trẻ tuổi của nhà họ Nguyễn trước mặt. Dù là những người già đã hơn năm mươi tuổi hay một tân binh non nớt, lúc này cũng không dám manh động một giây phút nào.

Nhà họ Nguyễn cổ kính mà cao quý, nắm giữ quyền lên tiếng và quyền lợi tuyệt đối.

Không ai được phép chen vào.

Tất cả đều nhìn sang, nhưng không dám nhìn thằng phu nhân Nguyễn, ai cũng giữ một thái độ lịch sự và khiêm tốn.

Phu nhân Nguyễn chậm rãi đi tới giữa sân khấu.

Bà ta nhìn ngắm xung quanh sau đó lộ ra nụ cười hờ hững.

"Chào mừng mọi người đến nhà họ Nguyễn."

Cùng lúc đó An Diệc Diệp vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vết nước trên mặt đã được lau khô, nhưng váy vẫn còn hơi lạnh.

Cô miễn cưỡng dùng khăn của phu nhân Nguyễn lau khô nhưng vẫn không thể khô hẳn.

Cô cẩn thận gấp chiếc khăn tay lại, sau đó trở lại đại sảnh lần nữa.

Vừa đi vào An Diệc Diệp liền phát hiện bầu không khí trong đại sảnh hơi kỳ lạ.

Cô nhìn những người xung quanh phát hiện vẻ mặt của bọn họ không ổn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô vừa bước vào đột nhiên một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau nắm lấy cô.

An Diệc Diệp hết hồn quay đầu lại liền thấy Khúc Chấn Sơ đang khó chịu nhìn cô.

"Em đi đâu vậy? Lúc nãy anh không tìm thấy em."

An Diệc Diệp nói: "Em đi phòng vệ sinh. Có chuyện gì thế?"

Khúc Chấn Sơ nhìn xung quanh nói: "Lúc nãy phu nhân Nguyễn đã tới."

An Diệc Diệp gật đầu.

Khúc Chấn Sơ nói tiếp: "Bà ta tuyên bố kết hôn."

"Kết hôn?"

An Diệc Diệp sững sờ.

Theo cô biết phu nhân Nguyễn là con gái duy nhất của nhà họ Nguyễn, nhưng mãi chịu áp lực rằng không chịu kết hôn.

Bây giờ cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, sao lại quyết định kết hôn?

Lại còn vào lúc sau khi ông chủ nhà họ Nguyễn qua đời chưa được bao lâu, bà ta mới tiếp quản sự nghiệp của gia tộc nữa chứ.

An Diệc Diệp nhìn xung quanh, thấy biểu hiện của mọi người có vẻ là lạ, cô càng thêm tò mò.

"Chỉ là kết hôn thôi, sao bọn họ có vẻ lạ thế?"

"Phu nhân Nguyễn chỉ nói mình sẽ kết hôn nhưng lại không công bố thân phận của chú rể."

Sở dĩ mọi người đều kinh ngạc là vì thứ nhất phu nhân Nguyễn lại lựa chọn kết hôn trong thời gian để tang.

Thứ hai, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết ai sẽ kết hôn với phu nhân Nguyễn.

Nếu như bám víu được nhà họ Nguyễn này, chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên, có lẽ sẽ thay thế nhà họ Khúc, tạo thành thế kiềng ba chân một lần nữa.

Hơn nữa, nhà họ Nguyễn vốn đã nắm trong tay quyền lực rất lớn, bây giờ lại kết hợp với những gia tộc khác chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu xứng đáng.

Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của tất cả các gia tộc đang có mặt ở đây.

Vì vậy tất cả mọi người đều tỏ ra buồn bã.

An Diệc Diệp suy nghĩ một hồi nhưng lại không lo lắng như bọn họ.

"Em cảm thấy phu nhân Nguyễn sẽ không tự ý chiếm đoạt sản nghiệp của người khác."

Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô.

"Nhà họ Nguyễn có thể đứng ở vị trí như ngày hôm nay, những gia tộc bị thôn tính không dưới một trăm."

An Diệc Diệp nghe nói vậy vẫn không thể tưởng tượng được dáng vẻ rung trời chuyển đất trên thương trường của phu nhân dịu dàng kia.

Ánh mắt của vị phu nhân kia vô cùng dịu dàng.

Nghĩ vậy An Diệc Diệp quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.

"Anh không lo lắng à?"

Khúc Chấn Sơ không lo lắng chút nào, tựa hồ hoàn toàn không sợ sự tác động của nhà họ Nguyễn.

Anh cười hờ hững, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia sắc bén.

"Nếu chỉ như vậy mà tập đoàn M.I đã sụp đổ thì anh cũng không cần giữ nó lại làm gì."

Nói xong, anh kéo tay An Diệc Diệp.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

"Bây giờ sao?"

An Diệc Diệp nhìn chung quanh, tất cả mọi người trong đại sảnh vẫn chưa có ai rời đi cả.

Hơn nữa tính thời gian bọn họ mới tới đây chỉ khoảng nửa tiếng thôi.

Khúc Chấn Sơ nói: "Phu nhân Nguyễn đã tới một lần rồi, bà ta sẽ không tới nữa đâu. Bây giờ có đi về cũng chẳng sao."

Nói xong anh kéo An Diệc Diệp đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, Tiêu Nhĩ Giai và Tiêu Hàm Tuyên đột nhiên đứng trước mặt họ.

An Diệc Diệp thấy cô ta liền nhíu mày.

Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai đảo quanh trên người An Diệc Diệp sau đó rơi lên người Khúc Chấn Sơ.

"Anh Khúc, hai người muốn đi về sao?"

Thái độ của Khúc Chấn Sơ không tốt lắm.

"Còn việc gì nữa à?"