Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 12: Nhà PHỤC CHẾ VĂN VẬT



An Diệc Diệp ngồi trên ghế sofa một hồi, quản gia đột nhiên đi đến.

“Cô Tiêu, ông chủ muốn gặp cô.”

Chỉ nghe tên Kỷ Cảnh Sâm, cơ thể An Diệc Diệp đã run rẩy.

Nhưng nghĩ đến hứa hẹn giữa cô và Tưởng Hoành Thịnh, cô chỉ có thể cố gắng đứng dậy.

Trong phòng làm việc rộng lớn, Khúc Chấn Sơ đang đứng trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là núi non trùng điệp, rừng rậm bát ngát, bóng lưng người đàn ông vô cùng rộng lớn, lộ vẻ mạnh mẽ cứng cỏi.

Nghe tiếng, anh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khẽ lướt trên người cô.

An Diệc Diệp hơi cụp mắt, nghiêm chỉnh đứng yên tại chỗ.

Khúc Chấn Sơ khẽ cười một tiếng.

“Xem ra ba cô dạy dỗ cô khá tốt.”

An Diệc Diệp thầm siết chặt nắm tay.

“Ngài Khúc, tìm tôi có chuyện gì không?”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô chằm chằm, cô gái trước mặt rõ ràng hai tay siết chặt, sắc mặt trắng bệch.

“Cô sợ tôi?”

“Không có.” An Diệc Diệp vội trả lời.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày một cái, đưa tay nâng mặt cô lên.

“Nhìn tôi mà nói.”

Mắt An Diệc Diệp chuyển động một chút, cuối cùng mới dừng lại trên mặt Kỷ Cảnh Sâm.

Đôi mắt đen nhánh phản chiếu dáng vẻ Khúc Chấn Sơ, dường như mang theo ánh nước.

Khúc Chấn Sơ hơi rung động, nhịn không được nhích lại gần một chút, tuy biết những thứ này đều là do cô gái này diễn trò, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà bị hấp dẫn.

Đôi mắt đen nhánh như muốn hút hồn người khác, hút cả anh vào trong.

Khúc Chấn Sơ đến gần hơn, gần hơn...

“Ngài Khúc!” An Diệc Diệp đột nhiên mở miệng!

Động tác của Khúc Chấn Sơ đột ngột dừng lại, hai người cách rất gần, môi sắp chạm vào nhau, anh thậm chí có thể ngửi được mùi hương trên người An Diệc Diệp, thấm vào ruột gan.

Anh bị gì vậy?

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt lông mày, như trốn sói tránh hổ, nhanh chóng tránh xa khỏi An Diệc Diệp.

Anh xoay người, đưa lưng về phía cô.

“Về đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Người muốn gặp là anh, không muốn gặp cũng là anh.

Có điều không muốn gặp cô cũng tốt.

An Diệc Diệp quay đầu không chút do dự, trực tiếp rời đi.

Qua một lú sau, Khúc Chấn Sơ nghe sau lưng không có âm thanh gì, quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện không còn ai.

Đi rồi?

Trong lòng Khúc Chấn Sơ đột nhiên rất tức giận.

Kêu cô đi, cô liền đi?

Cô gái này thật biết nghe lời!

Anh nheo mắt, đưa tay nhấn điện thoại nội bộ trên bàn.

“Chiết Lam! Đến công ty!”

An Diệc Diệp bước ra khỏi phòng làm việc, rất nhanh đã bị tranh vẽ và đồ cổ trên hành lang hấp dẫn.

“Đây không phải tranh vẽ của Webster ư? Còn có Lahr, Douss...”

Cô đi một đường, ánh mắt đều bị những bức tranh treo trên tường hấp dẫn!

Càng đi vào trong càng khiếp sợ!

Tranh treo trên hành lang khoảng mười bức, có bức đã bị bên ngoài nâng giá lên đến hàng trăm tỷ, có bức vô giá, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là tranh vẽ được lưu lại từ thế kỷ trước.

An Diệc Diệp theo hành lang đi thẳng vào trong, lúc đến phòng khách, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một góc trên bàn.

Cô mở to hai mắt nhìn.

“Cái này... là đá chặn giấy Hồng Nguyên!”

Cô sốt ruột đi thẳng qua, cúi người, cẩn thận qua sát khối đá chặn giấy bằng phỉ thúy giống như được tùy tiện đặt trên bàn.

Một khối đá chặn giấy màu xanh ngọc, dùng cả khối ngọc để điêu khắc, phía trên là một con rồng xanh, trông rất sống động, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời.

An Diệc Diệp cẩn thận từng li từng tí mà nâng đá chặn giấy lên, mở to mắt quan sát.

Cô thích nhất là nghiên cứu các loại di tích văn hóa, ước mơ trở thành nhà phục hồi di tích văn hóa.