Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 122: Bình hoa thời nhà tống?



“Khoan đã.” Nói xong, ông lấy quyển ra, lật đến chỗ ông vừa nói.

“Đọc lại lần nữa.” An Diệc Diệp không hề oán giận, lại đọc lại từ đầu.

Ông Bành nhíu mày, lật ra sau vài tờ, nhắc trước một câu, lại bảo An Diệc Diệp tiếp tục đọc tiếp.

Lặp lại vài lần như thế, lại đổi vài cuốn sách, cuối cùng ông Bành mới chịu dừng lại.

Ông nhíu mày, quan sát kỹ An Diệc Diệp.

“Có phải chị gian lận không? Nhiều sách như thế này, sao chị có thể học thuộc lòng trong thời gian ngắn như thế?”

An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu: “Không có, em thật sự học thuộc lòng.”

Ông Bành không tin, lần này ông giao cho một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, sao có thể có người học thuộc nhanh đến thế? Ông nghĩ một lúc, trong lòng vẫn không tin An Diệc Diệp.

Xoay người, từ phía sau lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong có vài mảnh sứ Thanh Hoa.

“Tôi nghe nói chị là người sửa chữa chén sứ Thanh Hoa của ông Trương, vậy chị đến sửa cái này xem.”

“Đây là sứ thời nhà Tống, vô cùng quý giá, mấy ngày nay chị cứ ở đây sửa, chờ hoàn thành tôi sẽ lại đây.” Nói xong, cũng không đợi An Diệc Diệp đồng ý, ông vội vàng đi mất.

Vừa đi ra ngoài một lúc, ông lại lén lút đổi ý, trốn bên cạnh cửa sổ, nhìn An Diệc Diệp ở bên trong.

Thấy cô trầm tư suy nghĩ nhìn đống hàng giả kia, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, cười đắc ý.

“Cái này cũng không phải là sứ Thanh Hoa thời nhà Minh gì cả, chỉ là hàng giả sáu chục nghìn một cái ngoài cửa hàng, đến cả đồ thật đồ giả cũng không phân biệt được, còn học phục hồi gì chứ?” Ông vô cùng đắc ý lắc tay áo, xoay người rời đi.

An Diệc Diệp ở lại trong phòng học, cẩn thận quan sát sứ Thanh Hoa trong tay.

Cho dù nhìn kiểu gì thì cũng có hơi sai sai.

Cái đồ sứ này là lạ.

Dùng những công cụ ông Bành để lại, bắt đầu phục hồi lại bình hoa này.

Bình hoa cao hai mươi centimet, tốn hết ba ngày của An Diệc Diệp, cuối cùng mới hoàn thành được một phần ba.

Nhưng mà nhìn bình hoa đang dần dần thành hình ở trước mặt, cô lại càng khó hiểu.

Cho dù nhìn thế nào thì bình hoa này cũng không giống như đồ thuộc thời nhà Minh.

Thủ công quá thô sơ, chẳng khác gì bình hoa bán bên ngoài cửa hàng.

Nhưng mà lúc ông Bành rời đi, rõ ràng đã xác nhận đây là sứ Thanh Hoa triều Tống.

“Chuyện gì thế này?” An Diệc Diệp nhịn không được gọi điện thoại cho ông Trương, hỏi thăm chuyện ông Bành.

Ông Trương vừa nghe đã nói thẳng: “Ồ, ông Bành à, ông già đó chẳng ra gì cả, keo kiệt, lại thích tính toán chi li, nếu không phải ông ấy có chút tài năng thì ai mà thèm để ý ông ây chứ.”

“Vậy trước giờ có khi nào ông ấy giám định sai văn vật không?”

“Chuyện này à? Hình như không có.” Ông Trương suy nghĩ môt lúc, chắc chắn nói: “Không có, mỗi lần ông đào được thứ gì, đều nhờ ông ấy xem.”

Cúp máy, An Diệc Diệp lật tới lật lui sứ Thanh Hoa trong tay, quan sát.

Tuy rằng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đồ sứ này là giả, nhưng cô quyết định vẫn nên phục hồi nó lại trước rồi tính tiếp.

Có lẽ trong này còn có đồ nào đó của ông Bành.

An Diệc Diệp cúi đầu, đang vô cùng tập trung mà hoàn thành phần dính hợp cuối cùng.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.

“Chấn Sơ, sao anh lại đến đây? Không lẽ là cố ý đến đón em sao?” Vừa nghe thấy tiếng nói này, An Diệc Diệp dừng động tác lại.

Giọng nói này không phải là của Tiêu Nhĩ Giai sao? Hơn nữa cô gọi Chấn Sơ... không lẽ Khúc Chấn Sơ đến? Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vách tường, đột nhiên phát hiện bây giờ đã sắp bảy giờ tối! Chẳng trách lúc nãy cô cảm thấy ánh sáng có hơi tối đi.

An Diệc Diệp vội vàng dọn dẹp mọi thứ, mở cửa.

Đối diện, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và Tiêu Nhĩ Giai đang đứng bên ngoài.

Khúc Chấn Sơ lạnh mặt, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, áo vest bên ngoài đã bị cởi ra, tùy ý khoác trên cánh tay.

Xem ra đã đứng ở đây được một lúc.

Tiêu Nhĩ Giai nở nụ cười quyến rũ, đứng ở đối diện cô.

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.

“Sao hai người lại...”

Lúc cô vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Khúc Chấn Sơ cũng đã quay đầu nhìn qua.

Thấy An Diệc Diệp, nhíu mày lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lúc trươc tôi đã nói gì?”

An Diệc Diệp sửng sốt, thành thật nói: “Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm... Anh đợi ở đây bao lâu rồi rồi?”

“Không lâu lắm.” Anh tùy ý nói.

Thật ra ngay lúc vừa rời khỏi công ty, Khúc Chấn Sơ đã gọi điện về lâu đài cô trước, biết An Diệc Diệp vẫn chưa về, lập tức chạy thẳng đến Nhu Tinh.

Vốn là định bắt cô về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa đến đây, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy người đang vô cùng tập trung làm việc, lập tức vứt bỏ ý định này.

Mà lại đứng ở cửa, chờ An Diệc Diệp làm xong.

Nhưng mà còn chưa đợi An Diệc Diệp hoàn thành, Tiêu Nhĩ Giai đã đến.

Anh suýt chút nữa đã quên mất mấy ngày trước Tiêu Nhĩ Giai cũng đã nhập học ở Nhu tinh.

Hơn nữa vừa khéo còn cùng lớp với lớp cũ của An Diệc Diệp.

Nếu không phải anh hành động nhanh chóng, chuyển cô ra ngoài trước, có lẽ đã phải gặp nhau.

Tiêu Nhĩ Giai thấy hai người đều không đặt lực chú ý lên người cô ta, lập tức có hơi bực bội.

Cô quay đầu nhìn về phía phòng học An Diệc Diệp vừa mới bước ra, nhìn thấy phòng học cũ kỹ kia, hơi bắt bẻ nhíu mày lại.

“Chị chuyển đến nơi này học sao? Em còn nói vì sao trong khoảng thời gian này không gặp được chị.” Vốn cô ta đã tính toán, vào trường học rồi sẽ len lén dạy An Diệc Diệp một bài học mà không để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra, nhưng không ngờ cô ta vừa đến, đối phương cũng đã chạy mất.

Không ngờ lại đang trốn ở chỗ này.

Cô lại liếc nhìn lần nữa, nơi này là khu phòng học cũ, rất ít người qua lại.

Ý thức được điểm này, cô vừa lòng cười cười.

“Nếu mọi người đều đã đến.” Cô ta lập tức bước thẳng lên, duỗi tay định kéo Khúc Chấn Sơ: “Chấn Sơ, anh đưa người ta về nhà nha.”

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt hàng mày rậm, lúc cô ta bước đến, anh cũng nhanh chóng lui ra sau, tránh đi động tác của cô.

Tiêu Nhĩ Giai không hề chạm trúng anh.

Nụ cười trên mặt cô hơi cứng đờ, nũng nịu oán giận nói: “Tài xế nhà họ Tiêu đã đi về trước rồi, anh thật sự yên tâm để em về một mình sao?” Nói xong, sợ Khúc Chấn Sơ không đồng ý, cô ta lại nhìn An Diệc Diệp.

Tuy trên mặt vẫn đang cười, nhưng ánh mắt lại đang uy hiếp: “Không lẽ chị cũng muốn để em đi về một mình sao?”

An Diệc Diệp vừa định mở miệng, Khúc Chấn Sơ đã cướp lời nói: “Vậy cô cứ đi về đi.” Giọng anh vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.

Nói xong, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Tiêu Nhĩ Giai, dẫn theo An Diệc Diệp đi thẳng.

An Diệc Diệp đi được vài bước, không dám quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Nhĩ Giai rơi trên người cô, lưng như bị kim chích.

“Sau này không được tùy ý đẩy người khác cho tôi.” Mới ra khỏi trường học, Khúc Chấn Sơ đã nói.

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

“Sao anh biết?” Lúc nãy cô thật sự là định đồng ý rồi.

Khúc Chấn Sơ vừa nghe cô thừa nhận, mặt lại càng đen.