Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 127: Khúc chấn sơ nổi điên



Khúc Chấn Sơ kéo cô rời khỏi khuôn viên cũ.

Quả nhiên, bọn họ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Không ai ngờ sau những gì đã xảy ra, Khúc Chấn Sơ còn có thể đối xử với An Diệc Diệp như vậy.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tin tưởng An Diệc Diệp vô điều kiện, bỏ qua tất cả cái nhìn và gièm pha của mọi người.

Đúng như lời hứa của anh.

Anh chưa từng tin tưởng người khác như thế, nhưng một khi đã tin thì không hề do dự.

Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay cô, mắt nhìn thẳng, kéo cô xuyên qua đám người đi ra ngoài.

Ngay cả An Diệc Diệp cũng phải ngạc nhiên về sự tín nhiệm của Khúc Chấn Sơ đối với mình.

Tình cảm phải nhiều cỡ nào thì mới có thể tin tưởng vô điều kiện như vậy.

An Diệc Diệp thầm cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại không biết, những điều này đang từ từ làm hao mòn sức chịu đựng của Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ mang về lâu đài cổ, được anh an ủi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đến tận đêm khuya, Khúc Chấn Sơ mới từ trong lâu đài cổ đi ra.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Ánh sáng lờ mờ, anh giẫm lên bóng đêm đi đến vườn hoa.

Trong khuôn viên, quản gia đã đứng ở bên cạnh.

"Cậu chủ, đã tìm được người rồi."

Khúc Chấn Sơ đảo mắt, nhìn thấy ở phía khác, một người bị trói nằm trên mặt đất, anh nhấc chân đi tới.

Thầy Lý bị trói chéo tay, miệng còn bịt lại bởi băng keo.

Thầy Lý không ngừng giãy dụa, kính mắt gọng đen đã sớm không biết rơi ở đâu rồi, hết sức chật vật.

Khúc Chấn Sơ đi đến bên cạnh Thầy Lý, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Thầy Lý.

Bóng đêm mịt mờ, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dạng của anh.

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào, dường như đang nhìn một người chết.

Một vệ sĩ đi lên phía trước, xé băng keo dính miệng Thầy Lý ra, Thầy Lý lập tức kêu lên:

"Các người muốn làm gì? Đây là phạm pháp... ưm!"

Thầy Lý vừa mới nói được một câu, đã bị Khúc Chấn Sơ giẫm một cái vào bả vai, đè ở trên mặt đất.

"Ông đã làm gì với vợ tôi?"

Thầy Lý cả người run rẩy.

"Không có... tôi chẳng hề làm gì, là cô ấy trước..."

Bốp!

Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt Khúc Chấn Sơ đã trầm xuống, đá mạnh một đá vào lồng ngực ông ta, tiếng xương sườn đứt gãy lập tức vang lên.

Anh rủ mắt xuống, ánh mắt có vẻ dữ tợn.

"Cho ông thêm một cơ hội."

Thầy Lý cả người run rẩy, khóc lóc kể lể.

"Chỉ là tôi rất cần tiền, tôi thật hết cách rồi."

Ông ta lặng lẽ liếc nhìn Khúc Chấn Sơ, thấy anh không ngắt lời mình thì mới tiếp tục kể lể.

"Là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi làm như vậy... nếu không tôi không có tiền phẫu thuật cho mẹ thì bà ấy sẽ chết, anh hãy tha cho tôi đi."

"Tôi tha cho ông thì ai tha cho tôi?"

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên dữ tợn.

"Ông đã làm gì với cô ấy?"

Ánh mắt thầy Lý lóe lên, thận trọng nói: "Thật chẳng hề làm gì, tôi chỉ kéo tay cô ấy mà thôi..."

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề thay đổi.

"Còn làm gì khác nữa không?"

"Không có, tuyệt đối không có!"

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn ông ta một lúc, hơi cúi người.

"Tiếp theo, tôi cần ông nhỏ tiếng một chút, đừng ầm ĩ khiến vợ tôi tỉnh giấc."

"Được, tôi hiểu..." Thầy Lý vừa đồng ý, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ rút dao từ phía sau ra, ông ta bị dọa mặt tái đi, cắt không ra giọt máu.

"Cậu Khúc! Cậu không thể như vậy! Không thể..."

Vệ sĩ đứng sau lưng anh nhanh chóng đi lên phía trước, bịt miệng ông ta lại.

Thấy Khúc Chấn Sơ phất tay, dao găm theo lòng bàn tay của ông ta cắm xuống mặt đất, ghim ông ta ở trên mặt đất.

Thầy Lý vặn vẹo toàn thân, kịch liệt giằng co.

Khúc Chấn Sơ vẻ mặt không đổi đứng dậy, chân đạp trên chuôi đao, ép xuống phía dưới.

"Tôi không thích có ai chạm vào cô ấy."

Máu tươi từ lòng bàn tay phun ra, tưới vào trong đất bùn, nhuộm đỏ mặt đất.

Quản gia bên cạnh lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.

Đã rất lâu rồi cậu chủ không như vậy...

Lần trước là vì Lưu Ngạn phạm vào tội không thể tha thứ, còn dù thầy Lý trước mắt này có lỗi, nhưng trừng phạt như vậy không khỏi cũng có chút tàn nhẫn.

Ông ta ngước mắt nhìn qua, lại bị biểu tình trên mặt Khúc Chấn Sơ làm cho giật mình.

Dưới ánh trăng, ngũ quan của anh nhòe đi ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Tham muốn chiếm hữu của anh đối với An Diệc Diệp cực lớn, khiến anh mất kiểm soát.

Lần trước, khi scandal của An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm lan truyền, cậu chủ chỉ cố chấp lưu lại trên cổ cô chủ dấu hôn không thể biến mất.

Lần này, chuyện tương tự xảy ra, nhưng cậu chủ lại phế mất của thầy Lý một bàn tay.

Lần tiếp theo thì sao?

Quản gia nhíu mày lại, lập tức lo lắng.

Lúc này, khi người trên đất đã đau đến ngất đi thì Khúc Chấn Sơ mới thu chân mình lại.

Trước sau, vẻ mặt anh chưa từng thay đổi.

Anh xoa xoa vết bẩn vốn không tồn tại trên tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người trên mặt đất.

"Ném ông ta ra ngoài, ngày mai để ông ta ra mặt làm sáng tỏ."

Dứt lời, anh liếc mắt nhìn vết máu trên đất, hơi nhíu mày.

"Dọn dẹp sạch sẽ vết máu đi, đừng để cô ấy phát hiện."

"Vâng."

Hai vệ sĩ lập tức mang người rời đi.

Khúc Chấn Sơ quay người đi vào trong lâu đài cổ.

Quản gia vội vàng đi theo phía sau anh.

"Cậu chủ, phía nhà họ Tiêu nên làm thế nào?"

Chuyện lần này là do thân thích phương xa đó của nhà họ Tiêu gây ra, hơn nữa xem hành động mấy ngày nay thì thấy động cơ của người phụ nữ đó cũng không đơn thuần.

"Ngày mai, tôi đi nhà họ Tiêu một chuyến."

Đi tới cửa, Khúc Chấn Sơ hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Đừng nói cô ấy biết."

"Vâng thưa cậu chủ."

Nghe được trả lời, Khúc Chấn Sơ cúi đầu kiểm tra trên người, xác định không có vệt máu cùng mùi máu tươi dính vào, mới đưa tay đẩy cửa ra.

Ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ, ngọn đèn nhỏ đầu giường vẫn sáng.

An Diệc Diệp đã sớm ngủ thiếp đi.

Khúc Chấn Sơ ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô.

An Diệc Diệp đang mơ màng ngủ, chợt mở to mắt.

Nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Hôm nay anh muốn ngủ cùng em." Khúc Chấn Sơ nói.

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, đang định ngủ tiếp, chợt hiểu anh đang nói gì, lập tức trợn trừng mắt dnhìn anh.

Khúc Chấn Sơ khẳng định nói: "Hôm nay anh muốn ôm em ngủ."

Ánh mắt anh hết sức kiên định, khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.

An Diệc Diệp nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, ánh mắt lấp lánh.

"Khúc Chấn Sơ, có phải anh..."

"Anh chỉ ôm một chút thôi." Khúc Chấn Sơ ngắt lời cô.

An Diệc Diệp nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu.

Cô lập tức rơi vào vòng ôm của Khúc Chấn Sơ.

Anh ôm chặt An Diệc Diệp vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Ngủ đi." Anh dỗ dành.

An Diệc Diệp buồn ngủ đến mức không có sức đáp lại, nhanh chóng tiếp tục ngủ thiếp đi.

Hô hấp của cô dần dần trở nên mềm mại.

Trong bóng tối, Khúc Chấn Sơ chậm rãi cúi đầu xuống, hôn vào xoáy tóc cô một cái.

"Không ai có thể cướp được em."

Âm thanh của anh nhẹ bẫng nhưng lại rất kiên quyết.

Gió đêm từ cửa sổ thổi tới, thổi tan âm thanh của anh.

Hôm sau, khi dư luận bị đẩy lên cao nhất, thầy Lý đột nhiên ra mặt, chủ động giải thích chuyện lần này.