Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 130: Cô nhi viện không còn nữa



Vừa đi ra khỏi viện bảo tàng, An Diệc Diệp đã nghe thấy bên ngoài hò hét ầm ĩ.

"Nghe nói cháy rồi phải không?"

"Ừm, thế lửa rất cao."

"Thật đáng sợ, nhiều trẻ con như vậy không sao chứ?"

"Cô nhi viện đang yên đang lành sao lại bị cháy chứ?"

Nghe vậy, An Diệc Diệp ngừng bước, quay đầu lại.

Nơi này là vùng phụ cận ngoại ô phía Tây, cách cô nhi viện Thần Hi không xa.

"Mấy người nói ở đâu cháy thế?"

Mọi người quay đầu lại, chỉ vào ánh lửa ngút trời cách đó không xa.

"Cô nhi viện đó."

Theo ngón tay của họ, An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức tái đi.

Phía cô nhi viện Thần Hi, ánh lửa ngút trời!

An Diệc Diệp cả người chấn động, vội chạy về phía đó.

Cô vừa chạy vừa nhìn, trên đường không ít người cũng nhìn về phía cô nhi viện.

Có người đang nói về người chết và bị thương, có người đang lo lắng khi nào có thể dập lửa.

Nhưng mà giờ đây An Diệc Diệp không thể nghe lọt điều gì cả.

Đồ vật trong tay cô sớm đã không biết bị ném ở nơi nào, cô chỉ chạy như điên về phía đó.

Xung quanh vùng phụ cận cô nhi viện Thần Hi rất nhiều người đang vây quanh, còn chưa tới gần, An Diệc Diệp đã cảm giác được ngọn lửa dữ dội.

Sóng nhiệt đập vào mặt, khiến An Diệc Diệp không khỏi lui về sau một bước, nhìn thấy rất nhiều nhân viên cứu hỏa đang dập lửa.

Cột nước khổng lồ đập vào vách tường cô nhi viện, nhưng nước này căn bản không thể mạnh bằng thế lửa.

Dù mấy ống nước đồng thời vận hành, cũng không thể khiến thế lửa giảm bớt chút nào.

An Diệc Diệp tiến lên, túm lấy người bên cạnh đang xem náo nhiệt.

"Người ở bên trong thì sao? Cứu ra chưa? Hai mươi ba đứa trẻ, còn có viện trưởng, còn có nhân viên, đã cứu ra hết chưa?"

Người đó lắc đầu.

"Không biết, nghe nói thế lửa bùng lên rất nhanh, gần như lập tức bao phủ cô nhi viện. Người ở bên trong..."

Nghe vậy, An Diệc Diệp lập tức cảm thấy lạnh người.

Đúng lúc này, một người khác giải thích nói: "Cứu ra rồi! Vừa rồi tôi còn nhìn thấy bọn họ đưa những đứa trẻ đó đi bệnh viện đấy."

An Diệc Diệp vội quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện.

Tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.

"Đều cứu ra rồi ư?"

Người đó gật đầu, lại tiếc nuối thở dài một hơi.

"Đáng tiếc, chỉ vì thế lửa quá mạnh, khi đội phòng cháy chữa cháy còn chưa tới thì đã bốc cháy. Viện trưởng ôm từng đứa bé một ra, nhưng hết lần này tới lần khác cuối cùng..."

Nói được một nửa, cô ta lắc đầu.

"Thật là tội nghiệp."

An Diệc Diệp như bị sét đánh, gần như đứng không vững.

"Viện trưởng chưa ra... Viện trưởng còn chưa đi ra..."

Sắc mặt cô đại biến, bỗng xông về phía cô nhi viện.

"Viện trưởng! Viện trưởng!"

Cô gào thét, muốn xông vào.

Hiện lửa đang bốc lên ngùn ngụt, cô vừa lao ra, đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại.

"Cô này, cô đừng như vậy, chúng tôi còn đang dập lửa."

An Diệc Diệp kéo anh ta lại.

"Viện trưởng còn ở bên trong! Viện trưởng cô nhi viện!"

An Diệc Diệp không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị nhân viên cứu hỏa cản lại.

Từ nhỏ cô đã được viện trưởng nuôi lớn, vẫn luôn xem viện trưởng như người thân duy nhất của mình.

Cô vốn đang tính toán giữ lại cô nhi viện, sau này sẽ tân trang lại rồi tiếp nhận nhiều đứa trẻ hơn.

Nhưng mà cô còn chưa hoàn thành được gì cả, thì...

Nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, nhưng còn chưa rơi xuống đất, đã bị ngọn lửa hong khô.

Nhìn ngọn lửa đỏ rực trước mặt, An Diệc Diệp sụp đổ khóc rống lên.

"Viện trưởng..."

Mấy nhân viên cứu hỏa không kéo được cô: "Cô ơi, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng công việc cứu viện."

Bọn họ kéo An Diệc Diệp ra ngoài, không cho phép cô tiếp tục tới gần.

An Diệc Diệp hai chân xụi xuống ngồi trên mặt đất.

Ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng tách tách, âm thanh dòng nước ào ào chảy xuống, còn có tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, toàn bộ tràn vào trong tai.

Từng hình ảnh viện trưởng Trần ở cô nhi viện lại hiện lên trong đầu.

An Diệc Diệp ôm đầu gối, ngồi dưới đất gào khóc.

Cô muốn bảo vệ cô nhi viện, muốn bảo vệ viện trưởng, bảo vệ tất cả của cô.

Nhưng bây giờ, không còn nữa.

Tất cả đã mất rồi...

Nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.

An Diệc Diệp ngồi phía sau đám người, khóc nức nở như đứa trẻ.

Trong đám người, có người chậm rãi tới gần cô.

"Muốn biết tại sao cô nhi viện bốc cháy không?"

Một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng cô.

An Diệc Diệp khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn lại.

Bóng lưng một người mặc áo đen, đội mũ đang nhanh chóng rời đi.

Nhớ tới câu nói vừa rồi, An Diệc Diệp chợt giật mình.

Viện trưởng luôn rất cẩn thận, sao lại đột nhiên bốc cháy chứ?

Đáng lẽ tất cả những thứ đã bị phá hủy xung quanh không thể bị liên luỵ.

Khả năng duy nhất, chính là có người phóng hỏa.

Cô bị chính suy đoán của mình dọa sợ, liền vội vàng đứng dậy, nghiến răng, chạy về phía bóng lưng kia.

Bóng đen đó chạy rất nhanh, An Diệc Diệp đuổi theo anh ta, nhanh chóng rời khỏi đám người.

Vùng này đã được nhà họ Tiêu mua chuẩn bị xây dựng khu biệt thự, tất cả căn nhà xung quanh đều đã bị dỡ xuống, hết sức hoang vu.

An Diệc Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, đi theo anh ta vào trong một khu đổ nát.

Nơi khác, vừa rời khỏi viện bảo tàng, Mai Ấn Cầm đã nghe được tin cô nhi viện Thần Hi bốc cháy, cũng vội vàng chạy tới.

Anh ta vừa chạy đến, còn chưa tới gần đã nhìn thấy bóng lưng An Diệc Diệp.

Cô không đi cô nhi viện, mà chạy về một phía khác.

Mai Ấn Cầm nghi hoặc nhìn một chút, rồi thay đổi phương hướng, chạy theo An Diệc Diệp.

Khi tin cô nhi viện bốc cháy truyền khắp thủ đô, xe của Khúc Chấn Sơ đang từ từ dừng lại trước viện bảo tàng.

Đợi một lát, thấy đã khá trễ mà vẫn chưa thấy An Diệc Diệp đi ra, anh chuẩn bị tự mình đi vào đón người.

Nhưng vừa xuống xe, anh đã gặp ông Bành đi ra.

Anh nhìn xung quanh ông ta một chút, nhưng không thấy An Diệc Diệp đâu.

"Vợ của tôi đâu?"

Ông Bành liếc nhìn anh, ông ta vốn không thích Khúc Chấn Sơ, nên định không thèm để ý tới anh cứ thế rời đi.

Nhưng lại nghĩ dù sao anh ta cũng là chồng của học trò mình, nên tức giận nói: "Trở về rồi."

"Cậu thân là chồng của cô ấy mà ngay cả cô ấy về nhà khi nào cũng không biết sao?"

Khúc Chấn Sơ nhíu mày lại.

"Tôi vừa hỏi quản gia rồi, cô ấy còn chưa trở về."

"Làm sao có thể?"

Ông Bành bất mãn nhìn anh: "Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy tôi đang lừa anh sao?"

Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Khúc Chấn Sơ, ông ta tức giận trừng to mắt.

"Tự nhiên tôi lừa cậu làm cái gì?"

Hai người đang nói thì người bán vé đứng tại cổng chợt nói: "Ông Bành, hai người đang hỏi cô Tiêu sao?"

Ông Bành quay đầu nhìn cô ta, vội lôi kéo nhân chứng này.

"Cô luôn ở đây, chắc là đã thấy cô ấy sớm rời đi, đúng không?"

Người đó khẽ gật đầu, lại nói: "Cô Tiêu đã ra rồi, nhưng vừa nghe nói cô nhi viện gần đây bốc cháy, cô ấy đã chạy đến đó rồi."

Cô ta chỉ ánh lửa ngút trời đối diện, hơi nghi hoặc một chút.

"Nhìn dáng vẻ cô ấy rất gấp, ngay cả đồ vật cũng ném đi."

Nói xong, cô ta đưa ra một cái hộp, chính là hộp dụng cụ bình thường An Diệc Diệp sử dụng.