Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 136: Sau này không được chạy lung tung



An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ lại nghiêm mặt lại.

“Sao thế?”

“Không có gì…”

Khúc Chấn Sơ giục cô: “Mau lên.”

An Diệc Diệp vội cầm chậu nước qua, hứng nước nóng, thấm ướt khăn, vắt khô, đặt lên tay nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào.

Phải bắt đầu từ đâu đây?

Cô quan sát một lúc, cuối cùng vẫn bắt đầu từ công việc lau tay quen thuộc nhất.

Nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, cẩn thận lau chùi một lượt.

Thấm nước, rồi lại vắt khô.

An Diệc Diệp do dự một lúc, cô lại nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, lau bắp tay cho anh.

Khúc Chấn Sơ ung dung nhìn cô, không lên tiếng ngăn cản.

Đến khi An Diệc Diệp chuẩn bị lau lượt thứ ba, anh mới không kìm được, lên tiếng trêu chọc.

“Em muốn lau mấy lần?”

Sắc mặt An Diệc Diệp đỏ vọt.

“Sắp xong rồi.”

Đến lần thứ tư, không để An Diệc Diệp kịp bắt đầu, anh đã cầm tay cô lên, đè thẳng lên lồng ngực mình.

“Lau cẩn thận chút, đừng bỏ sót nơi nào.”

An Diệc Diệp gật đầu.

Anh vẫn không buông tay ra, mà cầm tay An Diệc Diệp, di chuyển một chút.

“Lau như vậy.”

“Em, em biết.”

An Diệc Diệp cúi đầu uống, như đang vùi đầu vào ngực anh, đến nhìn cũng không dám nhìn Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu, nhìn mái tóc của cô, không khỏi lên tiếng giục.

Anh cúi người xuống, ghé vào tai An Diệc Diệp, thấp giọng nói.

“Nhanh một chút, nếu không đến bao giờ em mới có thể lau được nửa thân dưới.”

Động tác của An Diệc Diệp chợt cứng nhắc, vội tăng nhanh tốc độ.

Sau khi cô lau xong hết các nơi khác, cuối cùng ánh mắt cô hướng về mảnh vải sau cùng.

Khúc Chấn Sơ cũng không giục, im lặng đợi cô.

An Diệc Diệp chuẩn bị tâm lí hết mấy phút, cuối cùng mới vươn tay ra.

Tay vừa đặt lên eo Khúc Chấn Sơ thì đã bị anh ấn xuống.

Anh trêu đùa nói: “Hung dữ như vậy làm gì, cũng đâu phải ăn thịt người đâu.”

An Diệc Diệp giãy giụa một lúc.

“Chỗ còn lại, hay là anh tự xử đi.”

“Không được, không phải em đã nói là muốn phụ trách sao?”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, vô cùng cố chấp lặp lại những lời An Diệc Diệp đã từng nói.

Thấy An Diệc Diệp không nói gì, anh ôm cô bằng cả hai tay, ép cô lùi về phía sau.

Lưng dán vào tường.

Khúc Chấn Sơ như cố tình muốn trêu chọc cô, hôn lên miệng cô những cái vụn vặt.

An Diệc Diệp vừa giãy giụa phản kháng được một lúc, lưng đã chạm vào công tắc trên tường.

Rào, nước nóng chảy xuống, lập tức bao trùm lên hai người.

An Diệc Diệp sợ hãi vội nhảy lên.

“Trên người anh còn có vết thương!”

Cô nói rồi nhanh chóng tắt công tắc đi, giúp anh lau người.

Khúc Chấn Sơ vốn còn muốn giải thích một câu, bây giờ thấy cô nghiêm túc như vậy, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong.

Quần áo trên người An Diệc Diệp đã ướt sũng, nhưng cô cũng không để ý đến, chỉ cẩn thận lau khô người cho Khúc Chấn Sơ.

Cho dù có như vậy cũng vẫn không thể yên tâm được.

“Em đi gọi bác sĩ đến xem xem sao.”

Nói xong, cô quay người định rời đi.

Khúc Chấn Sơ đưa tay ra kéo cô lại.

“Thay quần áo rồi hãy đi.”

An Diệc Diệp tùy ý cởi quần áo bị ướt bên ngoài ra, thay một bộ khác rồi đi tìm bác sĩ.

“Bác sĩ, vết thương trên lưng Khúc Chấn Sơ đã chạm phải nước rồi.”

Cô sốt ruột kéo bác sĩ, muốn đưa người ta về phòng.

Bác sĩ nghe vậy, không hề nôn nóng, nói: “Ồ, có thể chạm nước rồi, tắm rửa cũng không thành vấn đề.”

Bước chân An Diệc Diệp chợt dừng lại.

“Có thể tắm rồi?”

Bác sĩ gật đầu.

“Tôi đã nói với cậu Khúc rồi.”

Lúc trở về phòng bệnh, An Diệc Diệp chỉ đi một mình.

Khúc Chấn Sơ nhìn qua đã biết là bị phát hiện rồi.

Anh thấy An Diệc Diệp cảnh giác nhìn mình.

Khúc Chấn Sơ vẫy tay với cô.

“Qua đây một chút.”

An Diệc Diệp không chịu cử động.

Khúc Chấn Sơ nói: “Miệng vết thương có hơi đau.”

“Anh lại lừa em.”

Khúc Chấn Sơ cười: “Đau thật.”

An Diệc Diệp dao động, bước đến xem, quả nhiên thấy có vài nơi trên lưng anh đã ửng đỏ lên, còn sưng lên nữa.

Cô lập tức mềm lòng, vội lấy thuốc mỡ bác sĩ đã chuẩn bị trước đó, bôi cho anh.

Bàn tay mềm mại bôi từng chút thuốc mỡ mát lạnh, xua tan cơn đau.

An Diệc Diệp không kiềm lòng nổi, tiến gần thổi “phù phù” cho anh.

“Biết rõ đang cháy, sao còn chạy vào trong làm gì?”

Có lúc cô thậm chí còn cảm thấy người trước mắt này đã bị điên rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ.

Đến cả trẻ con cũng biết, chuyện như vậy là không thể làm.

Khúc Chấn Sơ lại thờ ơ nói: “Anh tưởng rằng em ở trong đó.”

Một câu đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến An Diệc Diệp yên tĩnh lại.

Giọng nói của anh rất tùy ý, nhẹ nhàng, nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết rõ trọng lượng của câu nói này.

Vì cô ở trong đó, cho dù có bị cháy, Khúc Chấn Sơ cũng vẫn sẽ xông vào.

“Nhưng em không ở trong đó.” An Diệc Diệp khẽ nói.

“May mà không ở trong đó.”

Khúc Chấn Sơ nói một câu, rồi chợt nắm cổ tay An Diệc Diệp.

“Anh đã từng nói với em là không được chạy lung tung hay chưa?”

“Xin lỗi…”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

“Tại sao em lại đến cô nhi viện?”

An Diệc Diệp cúi đầu, không trả lời.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, Khúc Chấn Sơ không hỏi tiếp nữa.

An Diệc Diệp nghĩ một lúc, mới nói: “Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy Dư Nhã Thiểm ở đấy.”

Chuyện này, An Diệc Diệp đã dặn dò mấy người Chiết Lam, nhưng vẫn chưa nói cho Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì quay đầu lại.

“Cô ta chưa rời đi?”

“Ừm.”

Nói xong, không ai nói gì nữa.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh nhớ rõ.

Trước đó lúc đi cứu cô, có người nói, An Diệc Diệp vừa nghe thấy cô nhi viện bị cháy thì liền hoảng loạn chạy tới đó.

Suýt chút nữa còn mạo hiểm xông vào trong cô nhi viện.

Cô và cô nhi viện có quan hệ gì với nhau?

Anh nhớ rõ, trong hồ sơ, con gái nhà họ Tiêu không có bất cứ liên quan gì đến cô nhi viện.

Lại còn là cô nhi viện Thần Hi…

Cô nhi viện của “Nhã Thiểm”.

An Diệc Diệp vừa mới từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, Chiết Lam và quản gia đã đựa hồ sơ kết quả điều tra cho cô.

“Dư Nhã Thiểm quả thực không đến bệnh viện ở Mỹ, cô ta tìm một người khác thay cho cô ta, nên những tài liệu mà tôi nhận được đều là giả.”

An Diệc Diệp lật tài liệu trong tay.

“Có điều tra ra được là ai làm không?”

“Vẫn chưa, đối phương che giấu rất kĩ.”

An Diệc Diệp lật đến trang cuối cùng, trên đó liệt kê những người mà Chiết Lam cảm thấy khả nghi.

Cô nhìn lướt một lượt.

“Điều tra Tiêu Nhĩ…”

Nói được một nửa, cô vội sửa: “Tiêu Thanh Thanh, người em họ xa kia của tôi.”

“Vâng.”

Trước kia, bọn họ sẽ không coi An Diệc Diệp là chủ, nhưng không biết tại sao.

Từ sau khi Khúc Chấn Sơ xảy ra chuyện, bọn họ bất giác nghe theo An Diệc Diệp sai khiến mà làm việc.

Nói xong, An Diệc Diệp quay đầu lại, thấy hai người nhíu mày nhìn cửa phòng bệnh đã đóng chặt.

“Sao hai người không vào đó?”

Quản gia nhỏ giọng nói: “Cô chủ, ông chủ và bà chủ tới rồi.”

Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu?