Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 139: Ly gián



An Diệc Diệp lấy điện thoại ra gọi, nhưng bên kia lại không nghe máy.

Một lúc sau, cô vẫn đứng lên.

“Quản gia, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.”

“Nếu cậu chủ hỏi thì?”

“Chú nói tôi đi tìm...” An Diệc Diệp vừa định nói ra, đột nhiên nhớ đến Khúc Chấn Sơ rất có địch ý với Mai Ấn Cầm, nếu biết chắc chắn sẽ rất tức giận.

Đành phải sửa lời: “Nói tôi đi tìm ông Trương.”

Nói xong, An Diệc Diệp vội vàng đi ra ngoài.

Ngồi xe đi thẳng đến địa chỉ ghi trên giấy. An Diệc Diệp vừa đến, quả nhiên nhìn thấy Mai Ấn Cầm đang chờ cô.

Cô vội vàng đi qua hỏi: “Anh Mai, trễ thế này rồi, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút khó hiểu.

“Không phải em gọi tôi đến đây sao?”

Trong lâu đài cổ.

Khúc Chấn Sơ vừa mới nhận được một cú điện thoại.

“Chấn Sơ, bây giờ anh đang ở nhà sao?”

Khúc Chấn Sơ vừa nghe được giọng của đối phương, không hề nói một chữ, lập tức cúp máy.

Một lúc sau, điện thoại lại vang lên.

Mới vừa kết nối, giọng của Tiêu Nhĩ Giai lại từ phía đối diện truyền đến.

“Khúc Chấn Sơ, nếu anh lại cúp máy, anh chắc chắn sẽ hối hận!”

Khúc Chấn Sơ khó chịu.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Bây giờ anh đang ở nhà sao?” Tiêu Nhĩ Giai hỏi.

Khúc Chấn Sơ định cúp máy, cô sợ hãi lập tức nói to hơn.

“Anh có biết bây giờ mợ Khúc của anh đang ở đâu không?”

Khúc Chấn Sơ hơi khựng lại, dừng lại.

Hình như Tiêu Nhĩ Giai đoán được anh đã dao động, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Khúc Chấn Sơ, có phải anh cảm thấy bây giờ vợ của anh rất yêu anh, đúng không?”

“Nhưng mà em vừa nhìn thấy cô ấy đang ở cùng Mai Ấn Cầm, hơn nữa bọn họ còn đang lên kế hoạch bỏ trốn.”

“Nói đủ chưa?”

Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày: “Tôi không biết cô có ân oán gì với vợ của tôi, nhưng tôi có thể nể mặt em ấy mà không truy cứu, tuy nhiên, cũng có thể vì em ấy mà làm cô phải trả giá đắt.”

“Anh không tin em? Chờ anh nhìn thấy ảnh thì anh sẽ hiểu, nếu anh muốn biết thì cứ đến khách sạn Caesar.”

Nói xong, Tiêu Nhĩ Giai lập tức cúp máy.

Sau một lúc, điện thoại Khúc Chấn Sơ vang lên “Ting”, một bức ảnh được gửi đến.

An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm nắm tay ngồi cùng nhau.

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy rõ ràng, quần áo An Diệc Diệp đang mặc trên người, đúng là quần áo ngày hôm nay.

Ngay cả dấu hôn vừa mới in lại trên cổ cô, cũng có thể thấy rõ ràng.

Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, gọi quản gia đến.

“Mợ đi đâu rồi?”

Quản gia đáp: “Cô chủ nói đi tìm ông Trương.”

Khúc Chấn Sơ cầm điện thoai,j, gọi điện thoại cho ông Trương.

“Ông Trương, vợ của tôi có ở chỗ của ông không? Phiền ông cho cô ấy nghe điện thoại.”

Ông Trương khó hiểu hỏi: “Không có, con bé không có nói muốn đến đây.”

Mắt Khúc Chấn Sơ lập tức tối xuống.

Đầu dây bên kia, ông Trương còn đang nói gì đó, nhưng anh đã không nghe nỗi nữa, trực tiếp cắt đứt.

Quản gia khó hiểu nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ nặng nền nói: “Cô ấy đi ra ngoài từ lúc nào?”

“Ngay lúc nãy, có người đưa một bức thư đến.”

Quản gia nói xong, lập tức thấy Khúc Chấn Sơ đứng lên, mặc áo sơ mi và áo khoác vào.

“Cậu chủ, bác sĩ nói lưng của cậu vẫn chưa thể mặc vest được.”

Khúc Chấn Sơ không trả lời, đến cả cà vạt cũng quên thắt, vội vã đi ra ngoài.

Tài xế đã đứng ở bên ngoài đợi sãn.

Khúc Chấn Sơ lên xe, lạnh lùng nói: “Đến khách sạn, Caesar.”

Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy cảm xúc của anh không ổn lắm.

Từ sau khi cậu chủ từ bệnh viện về, ông rất hiếm khi thấy Khúc Chấn Sơ như thế này.

Trong bóng đêm, ngũ quan điển trai tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ.

Làm người ta loáng thoáng có cảm giác, sắp có người phải xui xẻo.

Trong khách sạn Caesar.

Mai Ấn Cầm khó hiểu nhìn An Diệc Diệp.

“Tôi không có gửi tin nhắn cho em, không phải em gửi cho tôi sao?”

Anh lấy ra một bức thư giống hệt bức thư của An Diệc Diệp nhận được, đặt lên bàn.

An Diệc Diệp nhíu mày, mơ hồ đoán được cái gì, đưa mắt nhìn xung quanh.

Là có người cố ý muốn dụ cô và Mai Ấn Cầm đến.

“Em về trước.”

Cô vội vàng nói, xoay người định đi.

Mới vừa xoay người, Mai Ấn Cầm đã giữ chặt cô.

“Khoan đã, tôi có vài việc muốn thương lượng với em.”

“Hôm khác đi, hôm nay có lẽ không được.”

Cô vội vàng muốn rời đi, nhưng Mai Ấn Cầm lại không chịu.

“Đến cả chuyện của cô nhi viện em cũng không nghe sao?”

An Diệc Diệp dừng lại, quay đầu nhìn.

Mai Ấn Cầm cười khổ, lấy vài bức ảnh ra.

“Sau khi cô nhi viện Thần Hi bị cháy, tôi muốn xây dựng một cô nhi viện mới.”

An Diệc Diệp cầm ảnh, bên trong là ảnh của mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, đều là những gương mặt cô quen mắt.

Mấy ngày nay cô bận rộn chăm sóc Khúc Chấn Sơ, vội vàng tìm kiếm chứng cứ, hoàn toàn quên mất bọn nhỏ.

An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng dâng lên chút tự trách.

“Hiện tại bọn nhỏ thế nào rồi?”

“Tạm thời tất cả bọn nhỏ đều được sắp xếp ở một trạm tiếp nhận khác, tuy viện trưởng đã mất, nhưng mấy đứa nhỏ đều còn sống, bọn nhỏ cũng không bị thương.

An Diệc Diệp gật đầu: “Viện trưởng đã cứu tất cả bọn nhỏ ra ngoài.”

“Mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc. Mấy hôm trước tôi đến thăm bọn nhỏ, bọn nhỏ đều hỏi tôi em đâu rồi.”

Anh duỗi tay giữ chặt An Diệc Diệp: “Tìm thời gian nào đó, chúng ta cùng đi xem bọn nhỏ, được không?”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh, nhíu chặt mày, do dự thật lâu, cuối cùng mới đồng ý.

“Được.”

Mai Ấn Cầm hơi mỉm cười.

“Anh Mai, anh không khuyên tôi rời đi sao?”

“Em không cần lo, tôi biết em không muốn đi, nhưng tôi muốn biết, hiện tại em ở lại rốt cuộc là vì báo thù hay là vì Khúc Chấn Sơ?”

“Tôi...”

An Diệc Diệp không biết nên nói như thế nào.

Mai Ấn Cầm lại cười, đoán được câu trả lời.

“Tôi biết rồi.”

Một một nơi nghiêng góc với bọn họ, Khúc Chấn Sơ ánh mắt đen tối đang ngồi đối diện với Tiêu Nhĩ Giai.

“Bọn họ ở đâu?”

Tiêu Nhĩ Giai cười cười, giơ tay gọi người phục vụ, đưa cho Khúc Chấn Sơ một ly rượu.

“Anh căng thẳng như thế làm gì? Không phải anh rất tin tưởng cô ấy sao?”

Mặt Khúc Chấn Sơ đã đen như đáy nồi, giọng càng đè thấp hơn.

“Nói cho tôi, bọn họ ở đâu?”

Tiêu Nhĩ Giai chỉ ly rượu trên bàn.

“Anh uống hết thì em sẽ nói cho anh.”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua, lại không đụng đến.

Anh lăn lộn trong thương trường nhiều năm như thế, ít nhất lòng đề phòng vẫn chưa bị tức giận che mất.

“Cần gì phải chơi mấy trò xiếc này?”

Khúc Chấn Sơ đứng lên, xoay người định đi.

Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên kéo anh lại.

“Khoan đã, không phải anh muốn biết bọn họ ở đâu sao?”

Cô nâng tay, chỉ về phía An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm.

“Anh xem.”

Khúc Chấn Sơ quay đầu về phía cô chỉ.

Cách anh không xa, An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm đang ngồi cùng nhau.

Giống hệt như trong ảnh chụp.