Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 14: Ngã xuống



Khúc Chấn Sơ đi ra từ phòng làm việc, đi thẳng đến phòng khách, lúc vừa chuẩn bị đi vào, bước chân đột nhiên dừng lại.

Trong phòng khách có một bóng dáng đang nghiêng người đối diện anh.

Ngược sáng.

Cô hơi cong eo, váy dài vải sa bị ánh sáng xuyên qua, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường cong thân thể lả lướt của cô.

Hai tay đeo bao tay của An Diệc Diệp không ngừng vuốt ve thanh đồng phương tôn* trước mắt, yêu thích không muốn rời tay.

*Loại chén uống rượu của thời Tây Chu, hình vuông, có bốn đầu dê ở bốn góc, làm bằng đồng thau

Hai má cô đỏ ửng, mắt cũng hơi sáng lên, tinh lực trên người đều tập trung trên đồ cổ trước mặt.

Đây là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ nhìn thấy An Diệc Diệp như vậy.

Anh đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm người đứng ở chỗ ánh sáng nối tiếp.

“Cô thích cái này?” Anh đột nhiên mở miệng.

An Diệc Diệp hoảng sợ quay phắt đầu lại, giống như một con thỏ bị giật mình.

Cô vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ thì mất tự nhiên lùi về phía sau.

“Ngài Khúc …”

An Diệc Diệp hoảng sợ dời mắt đi, chính là không dám nhìn lên người Khúc Chấn Sơ.

Dáng vẻ vui vẻ, như cá gặp nước của cô lúc tập trung vào thanh đồng phương tôn khi nãy lập tức biến mất, bầu không khí trong phòng cũng nháy mắt trở nên nặng nề.

Khúc Chấn Sơ cau mày, trong lòng lập tức bực bội hơn một chút.

Anh nhấc chân đến gần, mỗi khi anh đến gần một bước, An Diệc Diệp sẽ căng thẳng hơn một phần.

“Cô đang sợ tôi?”

An Diệc Diệp lắc lắc đầu.

Khúc Chấn Sơ hơi híp mắt, đi thẳng đến trước mặt cô, thân thể hai người áp sát rất gần, anh có thể nhận thấy rõ ràng lông mi vì căng thẳng mà không ngừng run run của An Diệc Diệp.

Anh vươn tay, nâng mặt An Diệc Diệp lên.

“Cô thích đồ cổ?”

Ánh mắt của An Diệc Diệp nâng lên theo tay anh.

Chẳng lẽ một sở thích nhỏ như vậy cũng sẽ bị cấm sao?

Cô nhắm nhắm mắt, ngón tay siết chặt làn váy.

“Tôi muốn… làm thợ phục chế cổ vật…”

Nói ra rồi…

Anh sẽ làm thế nào?

Châm chọc? Hay là ngăn cản?

An Diệc Diệp căng người chờ đợi.

Khúc Chấn Sơ trở nên yên tĩnh, một lúc sau, anh mới thu tay về.

“Ừm.”

Anh khẽ ừm một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.

An Diệc Diệp chờ đợi một lát, thấy anh đi rồi mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Vốn cho rằng anh không cho mình động vào những đồ cổ vô giá kia, dù sao nếu chạm vào làm hỏng một chút, giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng ý của Khúc Chấn Sơ, hình như không phải…

An Diệc Diệp nhìn thanh đồng phương tôn trong tay, nhưng suy nghĩ đã không còn ở trên đó nữa, tràn đầy đầu óc đều là dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ.

Đây là anh đồng ý cho mình chạm vào những thứ này ư?

An Diệc Diệp ngẫm nghĩ, cuối cùng mới rời khỏi phòng khách, vừa mới đi ra, chạm trổ trang trí trên tay vịn cầu thang đã lập tức hấp dẫn ánh mắt cô.

Cầu thang kiểu gỗ xoắn ốc lên trên, trên lan can làm bằng gỗ đàn hương đen nhánh, phía trên cách một đoạn sẽ điêu khắc một đầu thú cổ xưa, hoặc vui đùa, hoặc nghiêm túc, cổ xưa mà thần bí.

Ước chừng có hơn mười cái đầu thú như vậy, còn liên tục kéo dài lên trên.

An Diệc Diệp nhớ ra mình từng nghe nói đến công nghệ điêu khắc thế này, bí thuật thiên công cổ xưa mà thần bí.

Cô nhấc chân đi lên, từng bước từng bước quan sát, đi thẳng lên trên lầu, hoàn toàn quên mình, đặt bản thân vào trong thế giới của mình.

“Tiêu Nhĩ Giai!”

An Diệc Diệp nghe thấy tiếng la, lúc đầu không phản ứng kịp, một lát sau mới nhớ tớ bây giờ mình đang mang thân phận của Tiêu Nhĩ Giai, vội vàng quay đầu lại.

“Sao thế… a!”

Dưới chân đột nhiên đạp vào khoảng không!

Không đợi nhìn rõ là ai gọi cô thì thân thể của An Diệc Diệp đã ngã về phía sau rồi!

Trong lúc vô tình, cô đã gần đến lầu hai, ngã thẳng từ độ cao hai mét xuống dưới.

Dưới cầu thang, con ngươi của Khúc Chấn Sơ hơi co lại, nhanh chóng xông đến!