Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 147: Lừa tôi vậy có vui không



An Diệc Diệp run lên vì sợ hãi.

Cô khép mi lại, nước mắt tuôn trào.

"Xin lỗi..."

Chỉ hai tiếng thốt ra từ miệng cô mà Khúc Chấn Sơ thấy như mình đã bị đẩy xuống tận địa ngục tối tăm!

Anh nhìn người con gái trước mặt mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Người mà anh đã hết mực yêu thương.

Người mà anh luôn xem như báu vật.

Anh không thể ngăn mình thôi suy nghĩ, vào khoảng khắc lần đầu tiên anh mở rộng cửa lòng để đón nhận cô, để rồi đào hết những chuyện trong quá khứ dâng lên trước mặt cô.

Lúc ấy trong lòng cô nghĩ thế nào?

Hoặc khi anh cầu xin cô một cách hèn mọn mong cô đừng rời khỏi mình, lúc ấy cô đang suy nghĩ những gì? .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Đang cười nhạo hay là khinh bỉ anh?

Trái tim của Khúc Chấn Sơ đau đớn như bị dao cứa, từng giây từng phút đều đau đến thấu xương.

Tình yêu và sự hi sinh của anh.

Vào giờ phút này chúng như đang cười nhạo anh.

Anh nhìn người con gái đứng trước mặt mình, đôi mắt hiện rõ vẻ đau đớn.

Mới hôm qua cô còn nằm trong lòng anh và nói yêu thương anh.

Là giả! Tất cả đều chỉ là giả dối!

Khuôn mặt Khúc Chấn Sơ trở nên thật đáng sợ trong giây lát, bỗng anh lao về phía trước đưa tay bóp cổ An Diệc Diệp.

Anh nghiến răng, chậm rãi siết chặt tay.

"Tất cả mọi người trên thế giới đều có thể lừa tôi, chỉ có em là không được!"

Anh nhìn phần cổ mảnh khảnh của cô.

Một người yếu ớt đến như vậy.

Một người trông có vẻ ngây thơ đến như vậy lại ẩn chứa một lòng dạ ác độc đến thế!

Anh siết bàn tay thít chặt cổ họng cô.

"Chỉ có em là không thể!"

"Khuôn mặt An Diệc Diệp trắng bệch, đến cả việc nhìn Khúc Chấn Sơ mà cô cũng không dám.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Yết hầu cô bị bóp nghẹn, không khí trong phổi dần cạn kiệt.

An Diệc Diệp cau mày, cô cảm nhận được cơn bỏng rát bên trong phổi bị gây ra do thiếu oxi.

Anh sẽ giết cô...

Nếu cái chết của cô có thể xoa dịu đi nỗi đau khổ của Khúc Chấn Sơ...

Lúc này quản gia và đầu bếp vội vàng xông lên túm lấy Khúc Chấn Sơ đang trong cơn phẫn nộ.

"Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh lại!"

"Cậu chủ! Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy!"

Khúc Chấn Sơ vẫn bóp chặt lấy cổ của An Diệc Diệp, chỉ cần anh mạnh tay hơn một chút thì người con gái trước mắt sẽ vĩnh viễn chết đi.

Cũng giống cái cách trước kia anh vẫn giải quyết những người từng phản bội và bán đứng mình vậy thôi.

Nhưng tại sao thế chứ?

Tại sao lòng anh lại đau như vậy?

Anh chưa từng biết rằng trái tim của một người có thể đau đớn đến mức như vậy.

Khiến anh chợt nghĩ rằng mình đã chết đi rồi.

Quản gia vội vàng kéo anh ra để cứu An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hít lấy hít để luồng không khí trong lành, nước mắt vẫn cứ tuôn trào như mưa.

Giờ đây cô rốt cuộc cũng có đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chấn Sơ.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng đã đủ khiến lòng cô đau như bị dao cắt.

Cô không sợ anh sẽ tức giận, không sợ anh nổi nóng, cho dù anh muốn nhốt cô vào trong phòng tối cô cũng chẳng sợ.

Nhưng mà...

Xin anh đừng đau buồn.

An Diệc Diệp như muốn ngừng thở.

"Khúc Chấn Sơ..."

Cô khẽ gọi tên anh.

Khúc Chấn Sơ quay đầu đi không thèm nhìn cô.

Lúc này Tiêu Nhĩ Giai đứng ở một bên bỗng phá lên cười.

"Thấy chưa hả? Tôi mới là Tiêu Nhĩ Giai, mới là bà chủ thật sự của nhà họ Khúc này! Con nhỏ đó là hàng giả thôi!"

Cô ta chỉ vào An Diệc Diệp rồi lớn giọng chửi.

"Các người đã luôn xem một món hàng giả như báu vật!"

Cô ta vừa dứt lời thì Khúc Chấn Sơ đã quay ngoắt lại nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác, lạnh lẽo thấu xương.

"Đưa cô gái này ra ngoài đi!"

Mấy người bảo vệ đang ngây ra như phỗng vì những chuyện vừa xảy ra trước mắt nghe vậy liền mau chóng hoàn hồn lại họ bước đến túm lấy Tiêu Nhĩ Giai.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh chằm chằm như thể không dám tin những gì anh nói.

"Khúc Chấn Sơ! Tôi mới đúng là vợ anh! Chính là tôi! Các người làm gì vậy? Tôi là chủ nhân của nơi này, không ai được động vào tôi!"

Cô ta gào thét, ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại sắc lạnh như dao.

Tiêu Nhĩ Giai giãy dụa kịch liệt như nổi cơn điên, song lại không tài nào chống lại được sức mạnh của những người bảo vệ, chẳng mấy chốc cô ta đã bị kéo ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.

Quản gia cùng cô đầu bếp đứng che trước người An Diệc Diệp, họ nhìn Khúc Chấn Sơ với ánh mắt cảnh giác.

"Cậu chủ, cậu..."

"Tránh ra." Khúc Chấn Sơ lên tiếng.

Giọng nói lạnh tanh của anh khiến bầu không khí trở nên nặng trịch.

Quản gia cau mày nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

"Cậu chủ, chắc chắn cô chủ có lý do gì đó mới làm vậy."

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ chợt trở nên vô cùng đáng sợ.

"Tôi nói là tránh ra."

Giọng nói của Khúc Chấn Sơ như thể đang muốn giết người tới nơi vậy, quản gia khẽ run rẩy.

An Diệc Diệp bước lên từ sau lưng quản gia, cô nói: "Tất cả đều là lỗi của em, đừng làm khó dễ quản gia."

Khuôn mặt anh chợt có vẻ vô cùng hằn học đi trong thoáng chốc.

"Tất nhiên là lỗi của cô rồi!"

Khúc Chấn Sơ nghiến răng nói, ánh mắt anh dần bình tĩnh lại.

Những cảm xúc chất chứa trong khoảng thời gian này chợt tan biến sạch sẽ chỉ trong giây lát.

Không còn lại mảy may.

"Hai người đi xuống trước đi."

Anh nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Quản gia lại lo lắng chuyện vừa nãy sẽ lại diễn ra lần nữa.

"Cậu chủ, xin đừng..."

"Cút đi!" Khúc Chấn Sơ quát lớn.

Quản gia và nữ đầu bếp nhìn nhau, chỉ đành phải xoay người rời khỏi.

Trong phòng khách rộng thênh thang giờ đây chỉ còn lại Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.

Im lặng.

Đến cả bầu không khí cũng như ngưng đọng lại.

Lòng An Diệc Diệp càng lúc càng tuyệt vọng, như đang đi trong một đừng hầm mà chẳng thể trông thấy lối ra.

"Ngay từ đầu cô đã lừa gạt tôi rồi sao?" Khúc Chấn Sơ chậm rãi hỏi.

An Diệc Diệp cắn chặt môi, đoạn cô lẳng lặng gật đầu.

Khúc Chấn Sơ chợt khẽ nở nụ cười.

"Có vui không?"

Trái tim An Diệc Diệp như đang run lên.

Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cô nên nói gì bây giờ?

Ngay từ ban đầu cô đã lừa anh rồi.

Khúc Chấn Sơ bước từng bước về phía cô, anh nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt khuôn mặt của An Diệc Diệp lên, dịu dàng đến đáng sợ.

"Thật là lợi hại. Nhìn thấy tôi dâng trái tim mình lên, thấy tôi chủ động phơi bày nhược điểm của mình trước mặt cô, cô có thấy vui không? Có hài lòng hay không?"

Nước mắt cô lại tuôn ra như suối.

An Diệc Diệp lắc đầu.

"Không, không phải đâu..."

Khúc Chấn Sơ vẫn lạnh lùng không chút dao động, như một lòng hồ lặng sóng.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán, đôi mày cong cong và cả hai bên gò má của cô...

"Tên, danh tính, thậm chí tất cả những lời cô thốt ra... Có chuyện gì mà cô không gạt tôi không?"

"Em đã gạt anh, nhưng chỉ một chút điều... Chỉ một chút thôi..."

An Diệc Diệp nắm lấy tay anh, cô nâng tay lên rồi nhìn vào ánh mắt anh.

"Em thích anh, muốn trở thành vợ của anh..."

"Chậc."

Khúc Chấn Sơ nở nụ cười: "Cảm giác được làm bà chủ nhà họ Khúc cũng tốt lắm đúng không?"

"Không phải..."

An Diệc Diệp lắc đầu: "Em không có ý này, thật sự em..."

"Cô nghĩ tôi còn có thể tin được cô hay sao?"

Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay túm chặt cằm của An Diệc Diệp.

"Bây giờ cô có nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng!"

"Anh đã nói... Anh nói là sẽ tin tưởng em."

Sâu trong đáy mắt anh chợt hiện lên sự đau đớn, song chẳng mấy chốc đã bị cơn phẫn nộ bao trùm.

"Tôi sai ở chỗ đã tin tưởng cô đó!"

Anh mạnh tay đẩy An Diệc Diệp ra.

An Diệc Diệp trượt chân ngã ra đất.

Khúc Chấn Sơ khẽ cúi mắt nhìn xuống cô.

Cứ như thể đang nhìn một con kiến vậy.

"Không phải các người vui lắm à? Có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy? Giờ các người đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, tiếp theo các người muốn lấy đi của tôi thứ gì?

"Tòa lâu đài cổ này? Công ty? Hay là tính mạng của tôi?"