Phía bệnh viện không chịu nói ai đã mang thi thể cô đi, dù họ có tra hỏi hay cưỡng chế, dụ dỗ thế nào cũng không làm gì được.
Một lúc sau, Chiết Lam chờ mãi cũng không thấy Khúc Chấn Sơ trả lời.
Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy khoé miệng Khúc Chấn Sơ nhếch lên, không ngờ anh lại đang cười!
Anh ta giật mình mở to mắt, lo lắng có phải Khúc Chấn Sơ chịu đả kích lớn quá mà thần kinh có vấn đề không.
“Anh không sao chứ?”
“Cô ấy vẫn còn sống.”
Khúc Chấn Sơ nhẹ giọng nói.
Giọng điệu mang theo sự nhẹ nhõm và vui mừng.
Nói xong ý cười trên mặt anh càng rõ hơn.
Chiết Lam cau mày, cho rằng Khúc Chấn Sơ không muốn tin vào thực tế này.
Anh ta giải thích một lần nữa: “Theo điều tra hiện tại của chúng ta thì khả năng cô An còn sống là bằng không thưa tổng giám đốc.”
“Tôi biết.”
Giọng điệu Khúc Chấn Sơ chắc nịch: “Nhưng cậu không thấy kỳ lạ à?
Tất cả mọi người trong bệnh viện đều đưa ra khẩu cung chứng minh rằng An Diệc Diệp đã chết. Chuyện lớn như vậy, tin tức chúng ta lục soát cũng đã lan khắp cả nước, mọi người đều biết, họ không thể không biết.
Nhưng đưa vào bệnh viện ba ngày, tất cả mọi người đều kín tiếng, không có tin tức gì cả. Khi cậu đột ngột nhận được tin, chúng ta vội vàng tới ngay thì mọi manh mối đều xuất hiện.
Việc này quá trùng hợp.”
Khúc Chấn Sơ hơi nheo mắt lộ ra vẻ sắc bén, anh chậm rãi nói: “Những điều cậu tra được đều là điều người khác muốn cậu tra ra, mà điều họ không muốn cậu tra ra, cậu cũng không tìm được.”
Khúc Chấn Sơ đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Có người đang ngăn cản chúng ta điều tra, An Diệc Diệp chưa chết.”
Chiết Lam nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nghe anh nói vậy anh ta mới phát hiện quả thực có khả năng này.
Rốt cuộc là kẻ nào có quyền lớn, có thể che mắt Khúc Chấn Sơ như vậy?
Trong tay anh có rất nhiều quyền, nhưng đối phương lại có thể làm trót lọt, không để lộ chút nào.
Khúc Chấn Sơ siết chặt nắm đấm, ấn xuống bàn.
“Tiếp tục điều tra! Lúc trước tôi bảo cậu điều tra nhà họ Tiêu với nhà họ Khúc, đã có tin tức gì chưa?”
Chiết Lam vội vàng đáp: “Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đã bỏ trốn khắp nơi sau ngày hôm đó. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát bắt đầu tìm kiếm, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của họ.
Tuy nhiên chúng tôi đã phong toả tất cả sân bay và bến cảng, sẽ không để họ có cơ hội xuất cảnh, tìm được bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.”
Anh ta lật xem tài liệu trong tay, nói tiếp: “Thời gian này Dư Nhã Thiểm vẫn luôn không có động tĩnh gì, an phận rất nhiều. Mà với tình huống hiện tại của cô ấy cũng không có khả năng khống chế nhiều người như vậy.
Nhà họ Tiêu đã sa sút, Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên bây giờ đã chuyển ra khỏi nhà, sống trong khu ổ chuột cũng không thể có kinh tế lớn và các mối quan hệ để hỗ trợ làm việc này. Còn nhà họ Khúc…”
Chiết Lam ngẩng đầu nhìn Khúc Chấn Sơ rồi nói tiếp: “Nhà họ Khúc cũng không có tin gì.”
Thực ra theo anh ta thấy hiện tại chỉ có nhà họ Khúc là có động cơ và khả năng làm chuyện này.
Nhưng rát rõ ràng, bây giờ xem ra nhà họ Khúc không liên quan gì đến chuyện này.