“Truyền thống của nhà họ Khúc, khi yến tiệc tiến hành được một nửa, sẽ do người mới nhảy mở màn, đến khi thời gian khiêu vũ kết thúc.”
Còn phải nhảy mở màn?
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.
Cô còn tưởng rằng, chỉ là tùy tiện nhảy một lát là được.
Nếu như là nhảy mở màn, căn bản cũng không thể tùy tiện lừa gạt được.
Khúc Chấn Sơ dường như không có chú ý tới biểu cảm khổ não của cô, tiếp tục nói: “Waltz, Tango, Blues, cô am hiểu nhất là loại nào?”
“Tôi...” An Diệc Diệp mới vừa mới học nửa ngày, nhưng một chút mà học không xong.
Cô lặng lẽ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, thanh âm càng nhỏ hơn, giống như là phát ra nỉ non từ trong cổ họng.
“Tôi không biết…”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi đi tới, dùng giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.
“Waltz, mặc dù là khiêu vũ giải trí, nhưng thật sự là điệu nhảy sớm nhất trong khiêu vũ, cũng là loại nhảy rất mạnh mẽ. Tốc độ nhảy không nhanh, dễ học, nhưng động tác đẹp đẽ, trữ tình, rất thích hợp cho người mới học.”
Vừa nói, anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp rồi dừng lại, anh đưa tay ra.