Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 22: Cô còn đang đợi gì



An Diệc Diệp nhìn nhìn vào sợi dây chuyền kim cương màu hồng trong suốt trước mắt, món đồ quý như vậy, nếu cô vô tình làm hư thì thế nào đây?

Quản gia dường như nhận ra ý nghĩ trong lòng cô, mặt lạnh mở miệng.

“Yến tiệc lần này mặc dù là hoạt động nội bộ nhà họ Khúc, nhưng chuyện liên quan đến cậu chủ, xin cô thận trọng.”

“Tôi biết rồi.”

An Diệc Diệp cúi đầu nhìn bộ trang sức chói mắt một chút.

Quản gia nhất thời có chút không yên lòng.

“Cô Tiêu, trong yến tiệc sẽ có khiêu vũ, có cần phải chuẩn bị gì không?”

“Khiêu vũ…”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ông ta.

“Trong yến tiệc còn phải khiêu vũ?”

Quản gia rõ ràng sửng sốt một chút, nói: “Trong yến tiệc dĩ nhiên phải khiêu vũ.”

“Hả? Phải phải không?”

An Diệc Diệp chột dạ dời ánh mắt đi.

“Tôi chỉ là quá lâu không tham gia, mọi thứ không rõ lắm.”

Quản gia nhíu mày lại, thanh âm hết sức cứng ngắc nói: “Bất luận như thế nào, xin Cô Tiêu chuẩn bị thật tốt.”

Còn phải khiêu vũ?

An Diệc Diệp nhìn dây chuyền trong tay, vừa mở ra, ánh sáng chợt lóe lên.

Cô trở lại phòng ngủ, cẩn thận đóng cửa lại.

Lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, thử nhập từ khóa khiêu vũ.

Tra một chút, phía dưới liền nhảy ra bảy tám kiểu khiêu vũ.

Mở một video trong đó ra, bên trong hai người mặc trang phục dạ hội nhảy theo điệu nhạc.

Hai người dắt tay, thân mật dựa vào một chỗ, xoay tròn, nhảy múa.

Cô liên tục xem hết mấy video, mỗi một loại khiêu vũ đều không giống, nhìn một vòng, trong đầu An Diệc Diệp đều như hồ dán, không nhớ một chút gì.

Đây coi như là lần đầu tiên Tiêu Nhĩ Giai xuất hiện ở trước mặt công chúng, nếu lộ ra chân tướng...

Hít sâu một hơi, An Diệc Diệp đưa điện thoại đặt lên trên bàn.

“Chỉ có thể tạm thời học trước... Chỉ còn lại năm giờ, hy vọng vẫn còn kịp.”

Cô chậm rãi nâng tay lên, người làm theo động tác trong video.



“Khiêu vũ?”

Khúc Chấn Sơ từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn quản gia một cái.

“Đúng vậy, Cô Tiêu hình như có vẻ bối rối về phần khiêu vũ trong bữa tiệc.”

Cây bút trong tay Khúc Chấn Sơ dừng một chút, trầm ngâm trong chốc lát.

“Tôi biết rồi.”

Nhìn bản hợp đồng cuối cùng xong, Khúc Chấn Sơ đóng nắp bút lại.

“Bây giờ cô ấy ở đâu?”

Quản gia kinh ngạc nhìn anh một cái, rất nhanh lại cúi đầu xuống.

“Cô Tiêu ở phòng ngủ.”

Nói xong, Khúc Chấn Sơ liền đứng lên.

Phòng ngủ.

An Diệc Diệp không được tự nhiên làm theo trong video dạy học nâng hai tay lên, xoay người.

Cạch cạch… cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị mở ra.

“Ai?”

Cô nhanh chóng quay đầu, gương mặt Khúc Chấn Sơ đột nhiên xuất hiện ở cửa!

“Sao anh tới đây?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ ở trên người cô đảo một vòng, lại rơi vào video dạy học đang phát trên điện thoại.

An Diệc Diệp theo ánh mắt anh nhìn sang, hơi sửng sốt, vội vàng chạy tới cất điện thoại, giấu ở phía sau.

Chắc chắn là bị nhìn thấy rồi...

An Diệc Diệp rủ mắt xuống, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, hai má ửng đỏ dần dần nổi lên.

Khúc Chấn Sơ thu hồi ánh mắt dò xét, nhấc chân đi vào.

“Truyền thống của nhà họ Khúc, khi yến tiệc tiến hành được một nửa, sẽ do người mới nhảy mở màn, đến khi thời gian khiêu vũ kết thúc.”

Còn phải nhảy mở màn?

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

Cô còn tưởng rằng, chỉ là tùy tiện nhảy một lát là được.

Nếu như là nhảy mở màn, căn bản cũng không thể tùy tiện lừa gạt được.

Khúc Chấn Sơ dường như không có chú ý tới biểu cảm khổ não của cô, tiếp tục nói: “Waltz, Tango, Blues, cô am hiểu nhất là loại nào?”

“Tôi...” An Diệc Diệp mới vừa mới học nửa ngày, nhưng một chút mà học không xong.

Cô lặng lẽ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, thanh âm càng nhỏ hơn, giống như là phát ra nỉ non từ trong cổ họng.

“Tôi không biết…”

Khúc Chấn Sơ chậm rãi đi tới, dùng giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.

“Waltz, mặc dù là khiêu vũ giải trí, nhưng thật sự là điệu nhảy sớm nhất trong khiêu vũ, cũng là loại nhảy rất mạnh mẽ. Tốc độ nhảy không nhanh, dễ học, nhưng động tác đẹp đẽ, trữ tình, rất thích hợp cho người mới học.”

Vừa nói, anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp rồi dừng lại, anh đưa tay ra.

An Diệc Diệp không nhúc nhích.

Tay Khúc Chấn Sơ thoáng tiến lên đưa tay ra mời.

“Cô còn đang chờ cái gì?”