Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 231: Tôi sẽ giết cô!



Lúc này Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã lâm vào bước đường cùng rồi.

Đối mặt với sụ liên hợp chèn ép của nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ, bọn họ căn bản không có cơ hội xoay người.

Dù là nhà họ Vũ thì cũng nhanh chóng xuống dốc.

Hôm nay, bọn họ đến là để ký kết hợp đồng thu mua với tập đoàn M. I.

Tiêu Nhĩ Giai xuống xe, còn đang trong cơn giận dữ vội vàng trách cứ.

"Tôi đã nói sớm rồi, không nên đối địch với Khúc Chấn Sơ, nhưng cô lại không chịu nghe, tôi xem sau này cô làm thế nào?"

Dư Nhã Thiểm trầm mặt, ngay cả cô ta cũng không ngờ nhà họ Vũ lại có thể chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Dù nói bây giờ bọn họ chưa bị Khúc Chấn Sơ chính diện trả thù, nhưng mà anh lại cố ý chia rẽ thế lực bên cạnh họ từng chút từng chút một.

Trêu đùa bọn họ như mèo vờn chuột, điều này làm người ta không thể không tức giận?

Cô ta bất mãn liếc nhìn Tiêu Nhĩ Giai bên cạnh.

Khúc Chấn Sơ không hề biết tất cả những chuyện mà cô ta đã từng làm, thậm chí có lẽ đến bây giờ cũng còn tưởng rằng mình chính là người anh đã tìm mười hai năm.

Chắc chắn là vì Tiêu Nhĩ Giai mà cô ta mới có thể bị liên lụy, thế mà giờ Tiêu Nhĩ Giai lại còn dám phàn nàn với mình?

Sớm biết, trước kia cô ta không nên kéo đại tiểu thư này về phe mình.

Giờ này, Dư Nhã Thiểm cảm thấy hơi hối hận, bất mãn nói: "Nếu cô không hài lòng, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, được chưa?"

Hai người tranh cãi ầm ĩ, vừa định rời khỏi bãi đỗ xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe từ bên ngoài chạy vào.

Dư Nhã Thiểm quay đầu nhìn lướt qua, ngay sau đó lập tức nhíu mày lại, rồi lại nhìn qua.

Hình như, chiếc xe đó... là của Khúc Chấn Sơ...

Dư Nhã Thiểm nhanh chóng dừng động tác lại, mắt thấy chiếc xe đó từ từ dừng lại ở góc chếch đối diện.

Ngay sau đó, lại nhìn thấy An Diệc Diệp từ bên trong đi ra.

Tiêu Nhĩ Giai thấy cô ta không đi theo, nói: "Cô đang nhìn cái gì thế?"

Sau khi Dư Nhã Thiểm chỉ chỉ, cô ta mới nhìn thấy An Diệc Diệp cách đó không xa.

"Cô ta lại còn dám ra ngoài?"

Dư Nhã Thiểm cười lạnh một tiếng:

"Bây giờ, người ta là phe thắng cuộc, làm sao lại không dám ra ngoài chứ? Có lẽ hôm nay cô ta biết được tình hình của chúng ta, nên mới cố ý chạy tới khoe khoang đấy."

Nhìn An Diệc Diệp trước mắt, cô ta lập tức cảm thấy tức giận không kìm được, hận không thể tiến lên dạy dỗ Diệc Diệp một trận tử tế.

Nhưng mà chỗ này là tập đoàn M. I, chỉ cần bọn họ vừa ra tay, thì Khúc Chấn Sơ sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó bọn họ chắc chắn không chịu nổi.

Cô ta liếc nhìn Tiêu Nhĩ Giai bên cạnh, lập tức nảy ra chủ ý:

"Bây giờ cô ta đã bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, thật khó lắm mới nhìn thấy cô ta đơn độc, cơ hội như vậy cũng không nhiều..."

Tiêu Nhĩ Giai kinh ngạc nhìn cô ta, nhanh chóng đoán ra ý tứ trong lời nói của cô ta.

"Cô định..."

"Cô ta đã hại chúng ta thảm như vậy, dù sao hiện tại tôi cũng đã không còn gì để mất rồi."

Nghe cô ta nói vậy, Tiêu Nhĩ Giai nghiến răng.

"Được! Hôm nay tôi nhất định phải xả giận thật thoải mái."

Dứt lời, cô ta đi thẳng về phía An Diệc Diệp vừa mới xuống xe.

Dư Nhã Thiểm đứng từ xa mà nhìn, không cùng đi lên.

"Dừng lại!"

An Diệc Diệp đang chuẩn bị đi lên tầng thì sau lưng bất ngờ xuất hiện một âm thanh.

Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Nhĩ Giai đang cách chỗ mình không xa.

Dù cô rất tức giận tại sao Tiêu Nhĩ Giai lại xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ thời gian đã không nhiều lắm, cô không thể để Khúc Chấn Sơ tiếp tục chờ nữa.

Cô không để ý đến Tiêu Nhĩ Giai, nói thẳng: "Giờ tôi không có tâm trạng đùa với cô."

Nói xong, cô lập tức đi thẳng về phía trước.

Nhưng mà cô chưa đi được hai bước, Tiêu Nhĩ Giai đã đột ngột xông tới, chặn trước mặt cô.

Cô ta quan sát An Diệc Diệp một lượt rồi giọng điệu kỳ quái nói:

"Bây giờ quả nhiên có vẻ khác biệt, có Khúc Chấn Sơ bảo vệ nên chẳng thèm coi ai ra gì. Có phải cô cố ý bảo Khúc Chấn Sơ thu mua nhà họ Vũ hay không?"

An Diệc Diệp căn bản không biết cô ta đang nói cái gì, trong thời gian này vì bệnh tình của Khúc Chấn Sơ mà cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta.

Mắt thấy sắp quá thời gian hẹn giữa cô và Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp có chút mất kiên nhẫn đẩy người trước mắt ra.

"Đừng cản trở tôi, tôi còn có việc phải làm."

Cô vừa vươn tay thì cổ tay đã bị Tiêu Nhĩ Giai nắm lấy kéo thẳng về phía sau một cái.

Chân An Diệc Diệp hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Tiêu Nhĩ Giai chặn trước mặt cô.

"Muốn đi à? Không dễ như vậy đâu!"

Dứt lời, cô ta bắt đầu kéo An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp cau mày.

Mình còn chưa đi tìm Tiêu Nhĩ Giai đâu, sao cô ta còn tự tìm tới cửa chứ?

Nhưng với cô bây giờ, bệnh tình của Khúc Chấn Sơ quan trọng hơn.

Cô cau mày, đẩy Tiêu Nhĩ Giai ra.

Đúng vào lúc này, Tiêu Nhĩ Giai bất ngờ nâng tay lên, đánh về phía mặt An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ đã đợi ở cổng công ty được mười phút mà mãi vẫn không nhìn thấy An Diệc Diệp.

Anh sốt ruột đi tới bãi đậu xe ngầm, vừa xuống thang máy đã lập tức chứng kiến cảnh tượng trước mắt này.

Bàn tay nâng cao đang đánh về phía người của An Diệc Diệp.

"Cô dám!"

Anh hét to một tiếng.

Âm thanh vang lên như sấm rền, vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm, khiến toàn thân Tiêu Nhĩ Giai run lên một cái, động tác trong tay cũng chậm xuống.

An Diệc Diệp thừa cơ bắt lấy cổ tay cô ta, cô lập tức lấy lại tinh thần, trở bàn tay một cái, tát thẳng lên mặt cô ta.

Tiêu Nhĩ Giai không ngờ lại có ngày mình bị đánh, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, lao về phía An Diệc Diệp.

"Dám đánh tôi! Tôi giết cô!"

Cô ta nghiến răng nghiến lợi gào lên.

Lúc này, Khúc Chấn Sơ đã chạy tới, đưa tay kéo An Diệc Diệp về phía sau, một tay chặn Tiêu Nhĩ Giai lại.

Kế hoạch ban đầu của anh là trước tiên tiêu diệt nhà họ Vũ, rút đi thế lực phía sau bọn họ, sau đó mới trừng trị bọn họ thích đáng.

Nhưng mà anh không nghĩ tới, đã đến lúc này rồi mà cô ta vẫn còn dám tổn thương An Diệc Diệp.

Nghĩ đến một bàn tay vừa rồi suýt chút nữa rơi vào trên mặt An Diệc Diệp, khiến sắc mặt anh trở nên khó coi như ác quỷ.

Anh trừng mắt nhìn Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

"Nếu cô dám động vào cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi nhất định sẽ lọc da tróc thịt cô."

Tiêu Nhĩ Giai bị ánh mắt của anh dọa lui về phía sau một bước, dưới chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

"Tôi... tôi không hề đụng tới cô ta, mà là cô ta đánh tôi."

Vừa nãy, Khúc Chấn Sơ đã sớm nhìn thấy được chuyện đã xảy ra, nên anh làm sao có thể tin tưởng lời của cô ta chứ?

Hơn nữa, dù không tận mắt chứng kiến, anh cũng chỉ tin tưởng An Diệc Diệp mà thôi.

"Xem ra là do trước kia tôi vẫn đối với các người quá mức nhân từ."

Dứt lời, anh lập tức tiến lên một bước, giơ tay ra túm lấy cổ áo Tiêu Nhĩ Giai kéo cô ta từ dưới đất lên, lơ lửng giữa không trung.

Tiêu Nhĩ Giai sớm đã bị dọa sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không giọt máu.

Cô ta hoảng sợ nhìn Khúc Chấn Sơ.

"Anh sẽ không đánh phụ nữ, đúng không? Anh không thể đánh tôi."

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ không hề dao động, lúc này, trong mắt anh, dường như Tiêu Nhĩ Giai chỉ là một người chết.

"Cô không phải phụ nữ."

Âm thanh của anh lạnh lẽo.

Anh khẽ vung tay, ném Tiêu Nhĩ Giai ra ngoài.

Tiêu Nhĩ Giai bị quẳng xuống đất, lập tức kêu lên thảm thiết.

Nhưng Khúc Chấn Sơ không hề dao động, tiếp tục đi về phía cô ta.

Nhìn thấy sát ý và hung quang trong mắt anh, An Diệc Diệp giật nảy mình, vội vàng đi lên trước, giữ chặt cánh tay căng cứng của anh.

"Khúc Chấn Sơ, em không sao, chúng ta đi lên trước nhé?"

Khúc Chấn Sơ lại không hề nghe thấy lời của cô, vẻ mặt tràn đầy sát khí nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

"Tôi đã từng nói, nếu dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ lập tức giết cô."