Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 233: Đuổi cô ra khỏi lâu đài cổ



Bác sĩ gia đình nhanh chóng được dẫn đến.

Khúc Chấn Sơ đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào.

Anh lo nếu An Diệc Diệp tỉnh lại, nhìn thấy mình, cô sẽ chạy trốn, sẽ oán hận, càng sợ cô đau lòng đến chết hơn.

Quản gia nhìn Khúc Chấn Sơ ngoài cửa một chút, khẽ nói: "Cậu chủ, cô chủ không sao."

Nhưng câu nói này cũng không khiến tâm trạng Khúc Chấn Sơ trở nên tốt hơn chút nào.

Chừng mười phút sau, bác sĩ mới từ bên trong đi ra.

Khúc Chấn Sơ vội tiến lên đón.

"Cô ấy thế nào?"

"Trên người không có tổn thương lớn, nhưng phải cần một khoảng thời gian mới có thể tiêu hết máu ứ đọng."

Bác sĩ vừa nói, vừa cẩn thận quan sát Khúc Chấn Sơ.

Thật ra tổn thương như thế này, về tâm lý còn nghiêm trọng hơn trên thân thể nhiều.

Trước đó, cô An đây không phải còn được Khúc Chấn Sơ chiều chuộng lên trời sao? Sao nhanh như vậy đã xảy ra tình trạng này rồi?

Bác sĩ cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều hơn, sau khi dặn dò một số chuyện thì lập tức rời đi.

Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, tấm lưng bình thường thẳng hơi cong lại, giống như bị đè lên.

Anh cứ đứng như vậy lúc lâu mà vẫn không mở cửa đi vào, thậm chí không biết mình phải làm sao đối mặt An Diệc Diệp.

"Quản gia, đi tìm một đầu bếp nữ tới đây, bảo cô ta giúp thoa thuốc cho Diệc Diệp."

"Vâng."

Quản gia nhìn một chút, vừa định quay người rời đi, nhưng lại dừng bước.

"Cậu chủ, cậu không đi vào sao?"

Khúc Chấn Sơ lắc đầu.

"Tôi không vào, còn nữa, gọi giúp tôi bảo bác sĩ Trương tới đây."

Bác sĩ Trương?

Quản gia nhìn anh một cái, rồi khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Ông ta vừa rời đi, Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa mới chậm rãi thở dài một hơi.

Âm thanh lo lắng kéo dài, vang vọng trong hành lang trống trải.

Anh từ từ giơ tay lên, khẽ đặt sát ở trên cửa, dường như làm như vậy thì có thể nói chuyện với người ở bên trong.

Khúc Chấn Sơ cứ đứng bất động như vậy, ánh mắt tràn đầy hối hận và đau xót.

Vùng vẫy một lát, cuối cùng anh mới khẽ nói: "Thật xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa."

"Tôi thề..."

Khi An Diệc Diệp tỉnh lại, cả người trên dưới mỗi tấc da đều truyền cơn đau nhói.

Đó là dấu hôn Khúc Chấn Sơ tạo thành.

Trừ điều đó thì cô cũng không cảm thấy nơi nào không thoải mái.

Cô mở to mắt, đang cảm giác miệng đắng lưỡi khô, thì nữ đầu bếp đã đưa nước tới, cẩn thận đút cô uống hai ngụm.

"Cô An, cô không sao chứ?"

An Diệc Diệp lắc đầu, hé miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện âm thanh của mình khàn đặc.

Cô nhìn xung quanh một chút, khàn giọng hỏi: "Khúc Chấn Sơ đâu?"

"Cậu chủ dặn tôi đến chăm sóc cô, còn cậu ấy đang làm việc ở phòng sách."

Đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, là đang hối hận sao?

An Diệc Diệp cụp mắt, dù bây giờ đúng là cô không muốn nhìn thấy Khúc Chấn Sơ...

Nữ đầu bếp nhìn dáng vẻ của cô, cẩn thận hỏi: "Thưa cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trước đó không phải còn rất tốt ư?"

"Tạm thời xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Ánh mắt nữ đầu bếp đảo qua những dấu hôn nhìn thấy mà giật mình trên người cô.

"Cô có trách cậu chủ không?"

An Diệc Diệp hơi sững sờ.

"Tôi cũng không biết..."

Dù biết rõ, Khúc Chấn Sơ là bị ảnh hưởng bởi bệnh tình trên người, nhưng mà An Diệc Diệp vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý.

Nữ đầu bếp nhìn dáng vẻ mờ mịt của An Diệc Diệp, cũng cảm thấy đau lòng theo.

Cô ta hiểu rất rõ cảm nhận của An Diệc Diệp lúc này, đưa tay đặt lên mu bàn tay của An Diệc Diệp.

"Nếu cô muốn trách cậu chủ, tôi sẽ không ngăn cô."

Nữ đầu bếp nhớ tới dáng vẻ Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa vừa nãy khi mình tiến vào, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Khúc Chấn Sơ sao có thể không hối hận chứ?

Với mức độ cưng chiều của cậu chủ với cô chủ, e là hiện tại đã hận không thể lấy cái chết bản thân để tạ tội.

Khó khăn lắm, hai người mới có thể ở bên nhau, tại sao còn phải chịu tra tấn như vậy?

Trong phòng sách.

Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng trên rừng cây rậm rạp bên ngoài.

Bác sĩ Trương đứng phía sau anh, trầm ngâm một lát, nói: "Nếu cậu đã quyết định như vậy, vậy tôi sẽ lần nữa thay đổi phương án điều trị."

Dứt lời, ông ta cầm đồ vật nhanh chóng rời đi.

Nghe nói An Diệc Diệp đã tỉnh lại, quản gia hết sức phấn chấn chuẩn bị đến báo cho Khúc Chấn Sơ.

Vừa nhìn thấy bác sĩ từ đối diện đi tới, sốt ruột nói: "Cậu chủ thế nào rồi?"

Bác sĩ xua tay.

"Nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt."

Ông ta trả lời lấp lửng một câu, rồi lập tức rời đi.

Quản gia cảm thấy khó hiểu, mở cửa phòng sách, thấy Khúc Chấn Sơ vẫn đứng trước cửa sổ.

"Cậu chủ, nữ đầu bếp nói cô chủ đã tỉnh, có điều tinh thần không tốt lắm."

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ không hề rung động, ngay cả âm thanh cũng hết sức bình tĩnh.

"Khi nào cô ấy có thể khôi phục?"

"Theo lời bác sĩ thì phải nghỉ ngơi một tuần."

Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: "Mấy ngày nay ông hãy cùng nữ đầu bếp chăm sóc cô ấy."

Nghe vậy, quản gia kinh ngạc nói: "Vậy cậu chủ thì sao?"

"Có hai người là đủ rồi."

Nói xong, không đợi quản gia hỏi lại, anh đã phất tay ra phía ngoài.

Quản gia hoài nghi nhìn anh, nhưng lại không thể không rời đi.

Chẳng lẽ cậu chủ lo cô An sẽ hận mình?

Nhưng mà nếu cứ trốn tránh không thấy mặt như vậy, thì dù có mâu thuẫn gì cũng không thể giải quyết.

Mấy ngày sau đó, hầu hết thời gian Khúc Chấn Sơ không trở lại lâu đài cổ.

Dù sau đó cơ thể An Diệc Diệp đã khôi phục, bắt đầu đi lại trong lâu đài cổ, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ.

Ban đầu An Diệc Diệp phỏng đoán, chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ tiếp tục giam cô lại.

Nhưng mà cô không ngờ anh lại không hề có chút phản ứng nào.

Dù cô có rời khỏi lâu đài cổ thì cũng sẽ không có ai tiến lên ngăn cản.

Thậm chí có một lần cô đã thử rời đi một buổi chiều, nhưng mà không ai tìm cô, ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng chưa từng xuất hiện.

Tình huống khác thường khiến An Diệc Diệp càng thêm lo lắng.

Cô không tin, sau khi trải qua chuyện này, Khúc Chấn Sơ lại bất ngờ chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng mà dù cô muốn hỏi cho rõ thì cũng tìm không thấy người.

Cứ như vậy trọn vẹn một tuần, An Diệc Diệp bắt đầu suy nghĩ cần trực tiếp đi công ty chặn Khúc Chấn Sơ hay không.

Trải qua mấy ngày nay, bất mãn trong lòng cô đã dần dần phai nhạt, cô càng lo lắng vì sự khác thường của Khúc Chấn Sơ hơn.

Một tuần không nhìn thấy đâu, không biết bây giờ anh đã biến thành dạng gì.

Cô còn đang suy nghĩ thì cửa phía sau chợt bị người mở ra.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn lại, thấy quản gia xuất hiện ở cửa ra vào, sau lưng còn có mấy vệ sĩ.

Ông ta bình tĩnh nhìn An Diệc Diệp, có vẻ xa lánh.

"Thưa cô, mời cô đi thôi."

Nghe ông ta nói vậy, An Diệc Diệp cảm thấy khó hiểu.

"Cái gì? Các người muốn để tôi đi đâu?"

"Rời khỏi lâu đài cổ."

An Diệc Diệp khiếp sợ nhìn ông ta.

"Quản gia, ông đừng nói đùa."

Quản gia nghiêm túc đứng ở một bên, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi cô, đây là lệnh của cậu chủ."

"Không thể nào..." An Diệc Diệp lắc đầu: "Khúc Chấn Sơ đâu?"

"Tôi đây."

Một âm thanh truyền đến, Khúc Chấn Sơ đã một tuần chưa gặp mặt từ cổng đi đến.

Anh lạnh lùng nhìn An Diệc Diệp.

"Khúc Chấn Sơ, có chuyện gì xảy ra thế?" An Diệc Diệp tiến lên hai bước, lại bị vệ sĩ ngăn lại.

Khúc Chấn Sơ không hề trả lời vấn đề của cô, âm thanh lạnh như băng chỉ huy.

"Ném cô ấy ra ngoài."