Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 24: Chiếc váy bảo thủ nhất



An Diệc Diệp nhìn bản thân trong gương, chiếc váy dài này cô tìm được từ trong tủ quần áo.

Váy cúp ngực màu trắng, chậm rãi kéo dài xuống dưới dần trở thành màu xanh nhạt, mỹ lệ như ngôi sao trên trời.

An Diệc Diệp nhíu mày, chiếc váy này rất đẹp nhưng…

Ánh mắt cô dừng ở phần ngực, có chút không hài lòng.

Chiếc váy này vốn là loại cổ chữ V khoét sâu, mặc dù trên đó có viền ren nhưng cũng không có tác dụng che chắn tốt lắm.

Viền ren hoa văn màu trắng nửa trong suốt ngược lại khiến cô càng thêm mê hoặc.

An Diệc Diệp không hài lòng nhìn chằm chằm phần ngực, muốn dùng thứ gì đó làm cổ áo che đi.

Cô kéo làn váy lên, sau lưng bỗng vang lên tiếng mở cửa.

An Diệc Diệp bỗng ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa.

Anh đã thay sang một thân âu phục màu đen, trong túi áo ở ngực lộ ra một góc khăn vuông vắn, trên mặt mang theo vẻ hoàn mỹ nhưng lạnh lùng kiêu ngạo.

Đôi giày da vừa nãy bị An Diệc Diệp giẫm lên đã được thay bằng một đôi mới tinh sạch sẽ.

Đồng thời, Khúc Chấn Sơ cũng quan sát An Diệc Diệp một lượt từ trên xuống dưới.

Mái tóc dài hơi xoăn buông xoã sau lưng, bên trên không có đồ trang sức gì, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhìn thanh lệ thoát tục.

Váy dài cúp ngực tôn lên vóc dáng có ra có vào của cô càng thêm rõ ràng, chiếc váy này thiết kế vô cùng táo bạo.

Không chỉ cổ áo được thiết kế theo kiểu chữ V khoét sâu mà thiết kế đặc biệt của độ dài trước sau khác nhau càng khiến dáng người An Diệc Diệp hiện ra rõ đến cực hạn.

Viền ren cúp ngực lập tức thu hút ánh mắt anh, thiết kế theo kiểu đuôi én vô cùng đặc biệt, đôi chân thon dài trắng nõn nhìn thấy không sót thứ gì.

Vạt váy dài màu xanh chạm đất khiến cô như thiên thần hạ thế, không giống người ở trần gian.

An Diệc Diệp hiển nhiên chú ý tới ánh mắt anh luôn dừng tại ngực mình, bị doạ vội vàng đưa tay che ngực, kéo váy lên.

Chiếc váy này đã là chiếc váy bảo thủ nhất trong tủ mà cô tìm được!

Nhưng dù có kéo thế nào cũng không khiến chiếc váy che đi được chút nào.

An Diệc Diệp kéo tóc ra trước ngược che đi, trên mặt đã đỏ ửng.

“Hay là tôi thay bộ khác nhé.”

“Đã mặc rồi vì sao còn muốn thay?”

Khúc Chấn Sơ nhấc chân đi tới, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống xoáy tóc An Diệc Diệp.

Mái tóc dài hơi xoăn của cô khiến cả người cô nhìn qua như xù lông, ấm áp vô hại, chỉ cần một ngón tay cũng có thể ép chết cô.

Nhưng Khúc Chấn Sơ biết, những điều trước mắt đều là người con gái này giả vờ mà thôi.

Dựa theo tài liệu điều tra trong tay anh thì con gái nhà họ Tiêu chắc chắn không hề vô hại như vậy.

Khúc Chấn Sơ đưa tay mở hộp trang sức trên bàn, lấy ra một chiếc vòng cổ.

“Quay người lại.”

An Diệc Diệp nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay anh, đoán ra được anh muốn làm gì.

Trong gương, Khúc Chấn Sơ đứng sau lưng cô, An Diệc Diệp chỉ cao tới vai anh, có thể thấy rõ trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của anh mang theo ý cười không rõ ràng.

Anh đưa tay vén mái tóc dài của An Diệc Diệp ra, khẽ cúi đầu, tự tay giúp cô đeo vòng cổ.

An Diệc Diệp ngơ ngác nhìn Khúc Chấn Sơ trong gương.

Cài móc khoá xong Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu, vừa nhìn đã chạm vào ánh mắt Ôn Điềm Điền, khoé miệng lại thoáng cong lên vài phần.

“Đi thôi.”

Hai người vừa đi ra ngoài, quản gia đợi bên cạnh xe nhìn thấy An Diệc Diệp liền ngạc nhiên.

Hồi lâu sau mới hơi nâng cao giọng, vẻ ngạc nhiên không che giấu được.

“Cô Tiêu, cô định cứ vậy đi tham gia tiệc tối sao?”

Từ khi An Diệc Diệp vào đây ở đến nay, quản gia luôn duy trì cảm xúc hoàn mỹ, không chút hoang mang, không quan tâm hơn thua, cực kỳ giống quản gia già của thế kỷ trước.

Nhưng lúc này nhìn thấy An Diệc Diệp ăn mặc đơn giản đến cực hạn vẫn ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

“Có gì không đúng sao?”

An Diệc Diệp cúi đầu nhìn, chiếc váy này mặc dù có phần quá mức gợi cảm nhưng vẫn rất đẹp thì còn có điều gì không đúng sao?

Ánh mắt quản gia có chút khó nói nên lời, mặc dù hôm nay là tiệc nội bộ của nhà họ Khúc nhưng người đến cũng không ít đâu.

Ai nấy đều trang điểm để bản thân xinh đẹp lộng lẫy, nhưng An Diệc Diệp trước mắt…

Quản gia nhíu mày nhưng lại thấy Khúc Chấn Sơ vẫn luôn im lặng, chỉ đành từ bỏ.

“Được rồi, mời cậu chủ và cô Tiêu lên xe.”