Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 243: Người đột ngột xuất hiện



Trong suốt quá trình, Chiết Lam luôn trợn mắt há mồm đứng sau lưng An Diệc Diệp, nhìn cô áp đảo mọi người, bức lui sáu thành viên hội đồng quản trị đức cao vọng trọng.

Trong ấn tượng của anh, tính cách An Diệc Diệp luôn hơi mềm yếu, hiếm khi tỏ ra thái độ cứng rắn như vậy.

Hơn nữa anh không ngờ, mình lại nhìn ra chút bóng dáng của Khúc Chấn Sơ từ trên người cô.

Anh không khỏi liếc nhìn cô lần nữa.

Rồi An Diệc Diệp quay đầu căn dặn: “Chiết Lam, rốt cuộc Khúc Diên Nghị đã cướp bao nhiêu đơn hàng của tập đoàn?”

Chiết Lam vội lật tài liệu trong tay.

“Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, có tổng cộng sáu đơn, những mỗi đơn đều khá lớn, hình như bọn họ đã chuẩn bị từ trước.”

Thật ra anh không biết có phải nhà họ Khúc định thừa nước đục thả câu hay không, mà mấy công ty khác cũng đồng loạt hành động.

Nhưng chỉ có nhà họ Khúc là có thể tạo thành mối uy hiếp với M.I.

Hơn nữa cũng chỉ có họ mới thành công.

An Diệc Diệp cau mày.

“Mấy chuyện này đều do Khúc Diên Nghị làm?”

Chiết Lam gật đầu.

“Thật ra từ khi Khúc Diên Nghị bắt đầu nắm giữ nhà họ Khúc, đã thường xuyên đối chọi gay gắt với tập đoàn, nhưng trước đây chưa bao giờ thành công, giờ anh Khúc Chấn Sơ vừa rời đi, bọn họ đã hành động ngay.”

An Diệc Diệp hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Chiết Lam, tôi không quen quản lý công ty cho lắm, nên tạm thời việc kinh doanh công ty sẽ giao cho anh trước.”

“Nếu có bất kỳ ai chất vấn quyết định của tôi, thì cứ việc nói cho tôi biết, để tôi tới giải quyết, không được để người khác thừa cơ vắng nhà mà lẻn vào.”

Trong tình hình hiện tại, bọn họ chỉ có thể chia ra hành động, công ty thì giao cho Chiết Lam, còn cô đi tìm kiếm manh mối, để cứu Khúc Chấn Sơ ra ngoài.

Chiết Lam nhìn An Diệc Diệp ở trước mặt.

Thật ra theo anh đang nhìn thấy, An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ đều thuộc tuýp người lãnh đạo.

Nhưng bình thường hiếm khi An Diệc Diệp biểu hiện ra bên ngoài.

Trước đây lúc Khúc Chấn Sơ bị bỏng, anh luôn nhớ rằng.

Lúc đó mỗi hành động và mệnh lệnh của An Diệc Diệp, đều khiến người khác vô thức muốn đi theo.

Có lẽ, đây chính là thiên phú của người lãnh đạo.

An Diệc Diệp lại căn dặn mấy chỗ cần phải chú ý, mới xoay người rời đi.

An Diệc Diệp vừa ra khỏi tập đoàn, thì cảnh sát đã tìm tới cửa, yêu cầu cô đi lấy khẩu cung.

An Diệc Diệp giả vờ bình tĩnh nhìn hai cảnh sát ở trước mặt.

“Tôi cũng không biết gì nhiều về chuyện hôm đó, cảnh tượng tôi chứng kiến cũng không khác gì mấy anh.”

“Nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi không hề nhìn thấy Khúc Chấn Sơ xuống tay với Tiêu Nhĩ Giai.”

“Đồng thời tôi đã quan sát thi thể của Tiêu Nhĩ Giai, thi thể của cô ta hơi khác thường, không giống như bị giết sau khi vật lộn.”

Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, quả thật trong chuyện này có hơi khả nghi, nên chúng tôi vẫn đang điều tra.”

“Các anh tin à?”

An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn bọn họ, còn tưởng hôm nay sẽ gặp một trận hiểu lầm và phỉ báng, ai dè cảnh sát lại tìm thấy vấn đề ở bên trong.

Nghe thấy câu này, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày.

“Nhưng nếu là vậy thì tại sao các anh còn bắt Khúc Chấn Sơ về?”

“Dựa vào tình hình hiện tại, Khúc Chấn Sơ bị phát hiện ở hiện trường vụ án, hơn nữa trên người còn có vết máu, trên dao găm sát hại Tiêu Nhĩ Giai cũng có dấu vân tay của Khúc Chấn Sơ.”

“Dựa vào mấy manh mối này, thì theo quy định, chúng tôi cần phải nhốt anh ta lại, cho đến khi rửa sạch hiềm nghi.”

An Diệc Diệp gật đầu, rồi chợt nhớ tới một vấn đề.

“Tôi tò mò một điều, ban đầu các anh nhận được tin tức bằng cách nào, mà tới nhà xưởng bị bỏ hoang đó?”

Nhưng hai cảnh sát lại lắc đầu.

“Xin lỗi, đây là cơ mật, nên chúng tôi không thể nói cho cô biết.”

Dứt lời, bọn họ đứng dậy nói: “Nếu ba ngày sau vẫn không tìm được manh mối, thì Khúc Chấn Sơ vẫn sẽ đối mặt với lời cáo buộc ở trên tòa.”

An Diệc Diệp hít sâu một hơi.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi tiễn hai cảnh sát, An Diệc Diệp lại chìm trong mớ hỗn độn, không tìm ra được bất kỳ đầu mối nào.

Rất nhiều nhân chứng đều nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ cùng xuất hiện ở bãi đậu xe.

Mà sau khi Tiêu Nhĩ Giai chết, trên người Khúc Chấn Sơ lại dính máu của cô ta...

Còn có cả dấu vân tay...

An Diệc Diệp dẫn người nhanh chóng tìm kiếm mọi chứng cứ.

Ba ngày sau, vụ án của Khúc Chấn Sơ chính thức mở phiên tòa.

Lúc này người đàn ông mặc vest, đứng ở chỗ bị cáo, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt còn bình tĩnh hơn bất kỳ ai.

Như thể giờ anh không hề đứng trong phiên tòa, mà đang đứng trước mặt đế quốc thương mại của mình.

Mặc kệ thẩm phán hỏi gì, anh cũng có thể trả lời trôi chảy, mạch lạc.

An Diệc Diệp lo lắng nhìn xuống sàn.

Đây là lần thứ hai cô tới những nơi như này.

Lần đầu tiên thì không được như ý, ngược lại để Tiêu Nhĩ Giai chạy mất.

Ai dè, chưa được bao lâu, cô lại tới đây lần nữa, nhưng người đứng trên đó đã đổi thành Khúc Chấn Sơ.

Mấy ngày nay An Diệc Diệp cũng không tìm được nhiều chứng cứ.

Cô chỉ có thể nắm được một điều, đó là tính từ thời gian tử vong của Tiêu Nhĩ Giai, thì Khúc Chấn Sơ không có thời gian để gây án.

Luật sư do đích thân bà Nguyễn mời tới liệt kê từng chứng cứ, với mạch suy nghĩ rõ ràng.

Phiên tòa hôm nay gần như thu hút toàn bộ người quyền quý ở Kinh Thành.

Ngay cả bà Nguyễn và An Hồng Ngọc cũng tranh thủ chạy tới đây.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của An Diệc Diệp, bà Nguyễn vươn tay phủ lên mu bàn tay của cô.

“Con đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu.”

An Diệc Diệp gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, liệu giữa chừng có xảy ra chuyện gì không.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như trong tưởng tượng của An Diệc Diệp.

Bên cảnh sát cũng giao chứng cứ trong tay ra.

Theo phán đoán bên pháp y, trong khoảng thời gian Tiêu Nhĩ Giai tử vong, nếu căn cứ vào việc phát hiện thi thể thì phải lùi về hai tiếng.

Điều duy nhất mà cô có thể làm là chứng minh Khúc Chấn Sơ không có mặt vào lúc đó.

Đúng lúc này, Chiết Lam vội vã chạy vào, giao một tập tài liệu trong tay cho thẩm phán,

An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh ta.

“Anh giao thứ gì lên thế?”

Chiết Lam nói nhỏ: “Hôm qua tôi đi gặp tổng giám đốc Khúc, anh ấy bảo tôi thu thập toàn bộ camera giám sát trong lâu đài cổ, để chứng minh anh ấy không có mặt ở hiện trường.”

“Anh ấy bảo anh làm à?”

An Diệc Diệp hỏi ngược lại, rồi ngẩng đầu nhìn vào trong phiên tòa.

Không chỉ có camera giám sát, mà ngay cả quản gia và nữ đầu bếp cũng được mời tới, để ra tòa làm chứng.

Vụ án được mọi người theo dõi sát sao như vậy, tất nhiên phải mất cả buổi chiều, mới có thể đi đến hồi kết.

Thấy chứng cứ trên đó ngày càng nhiều, cuối cùng An Diệc Diệp cũng yên lòng.

Thẩm phán gõ búa trong tay, đợi hội trường yên tĩnh lại mới từ tốn mở miệng.

“Dựa vào chứng cứ hiện nay, quả thật Khúc Chấn Sơ không có thời gian chuẩn bị để gây án, nên không đủ chứng cứ, tội danh không được thành lập.”

Nghe đến đây, An Diệc Diệp không khỏi mỉm cười, nhìn Khúc Chấn Sơ.

Thẩm phán nói tiếp: “Giờ tôi tuyên bố, Khúc Chấn Sơ vô tội.”

Vừa dứt lời, An Diệc Diệp kích động đứng dậy, không nhịn được đi tới trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Cô muốn nói rất nhiều điều, nhưng lúc này, cô thật sự không biết phải mở miệng thế nào.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

“Cảm ơn em.”

“Khoan đã!”

Anh còn chưa dứt lời, một giọng nói già nua mạnh mẽ đã vọng vào từ cửa tòa án.