"Thấy chưa? Bây giờ ngay cả người ba như ông người ta cũng không nhận nữa, thế mà ông còn gấp gáp nịnh bợ nó."
Nghe vậy, sắc mặt Khúc Kiều càng thêm khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Thấy bọn họ còn không muốn rời đi, quản gia lập tức gọi vệ sĩ từ bên ngoài tiến vào.
Mấy vệ sinh vây quanh ba người, định mang bọn họ đi.
Từ khi vừa tiến vào, Khúc Diên Nghị vẫn luôn dừng mắt trên người Khúc Chấn Sơ, quan sát vết thương của anh.
Nhìn thấy anh lại có thể không có việc gì, đáy mắt hiện lên vẻ ác ý.
Mấy vệ sĩ cũng đã đi vào, thấy Thẩm Thanh Chiêu định làm ầm ĩ với bọn họ, Khúc Diên Nghị mới đưa tay kéo bà ta.
"Được rồi, mẹ, chúng ta trở về đi."
Bây giờ, người mà Thẩm Thanh Chiêu nghe lời nhất là Khúc Diên Nghị, nên bà ta gật đầu.
Bà ta vừa vung tay, đẩy mấy người kéo mình ra.
"Làm gì phải động tay động chân, tôi tự đi!"
Dứt lời, bà ta quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, tàn nhẫn nói: "Thật sự là lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, sau này dù con có chết, mẹ cũng sẽ không tới thăm con đâu."
Nói xong, bà ta kéo kéo quần áo của mình, quay người rời đi.
Khúc Kiều còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Khúc Chấn Sơ không hề để ý đến mình, đành nuốt lời đã đến khóe miệng lại.
Xoay người, cùng hai người Thẩm Thanh Chiêu, Khúc Diên Nghị rời đi.
Ba người vừa ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Thanh Chiêu đã hùng hổ chửi mắng.
Trước đó bà ta không ngờ Khúc Chấn Sơ chẳng những không hề hấn gì mà còn khôi phục nhanh như vậy.
Nếu nó thật không cần quay lại bệnh viện nữa, vậy làm thế nào?
Khúc Diên Nghị đã đồng ý với Khúc Nguyên Vũ, trong thời gian ba tháng, phải khống chế được tập đoàn M. I.
Hiện Khúc Chấn Sơ đã trở về, thì điều đó căn bản không thể xảy ra.
"Làm sao bây giờ? Nếu để ông cụ thất vọng, thì ngay cả Khúc thị, có lẽ cũng không rơi vào tay con."
Tự Khúc Diên Nghị cũng biết, cho nên hôm nay mới phải đích thân đến xem tình huống của Khúc Chấn Sơ.
Nhưng căn cứ vừa rồi cậu ta quan sát, Khúc Chấn Sơ đúng là sắp rời bệnh viện rồi, hơn nữa trước nay thủ đoạn của anh lợi hại, không thể khinh thường.
Hiện kế hoạch thu mua vừa bắt đầu, như vậy xem ra trong khoảng thời gian ngắn cậu ta căn bản không khả năng khống chế tập đoàn M. I.
Khúc Diên Nghị cũng lo lắng lắc đầu.
Thẩm Thanh Chiêu sốt ruột nói: "Con không có cách gì sao?"
"Không phải con muốn mẹ dùng đó uy hiếp Khúc Chấn Sơ chứ?"
"Đó là biện pháp tốt nhất, hiện không dùng thì lúc nào dùng?"
Thẩm Thanh Chiêu nhíu mày, có chút khó khăn: “Nhưng mà rốt cuộc đồ của người chết cũng không tốt lắm..."
Khúc Diên Nghị bất mãn nói: "Trước kia không phải mẹ chưa từng dùng qua. Trước kia, khi ép anh ta kết hôn với nhà họ Tưởng, không phải mẹ cũng từng dùng vòng tay của mẹ anh ta uy hiếp sao?"
"Đúng, nhưng mà đó lại không giống..."
"Làm sao không giống?"
Khúc Diên Nghị cao giọng, trừng mắt nói: "Nếu mẹ không giúp con một tay, đến lúc đó ông nội thất vọng về con, chúng ta sẽ chẳng đạt được kết quả gì cả."