Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 257: Nữ chủ nhân tòa lâu đài



Khúc Kiều hoàn toàn không biết ông ta đã dâng cổ phần công ty ra ngoài!

“Nhưng mà, cho dù có như vậy thì cũng không đủ!” Khúc Diên Nghị cất cao giọng nói.

“Đúng vậy. Nhưng cậu đừng quên, mấy ngày trước để giữ lại công ty, mấy người đã làm gì?”

Nghe thấy lời này, Khúc Diên Nghị chợt trừng lớn mắt, lùi về sau một bước.

“Không thể nào!”

“Đương nhiên có thể.”

Khúc Chấn Sơ cười nhạt: “Cậu đã dùng 10% cổ phần để thế chấp vay tiên, là tôi cho mấy người vay.”

“Nếu không, cậu cho rằng công ty chính của Khúc thị vẫn có thể giữ lại sao?”

Nói đến đây, vẻ mặt Khúc Diên Nghị và Khúc Nguyên Vũ xám xịt đi.

Khúc Chấn Sơ đứng dậy, độ cong trên khóe môi lập tức biến mất.

“Hôm nay tôi đến đây để nói cho mấy người biết, từ hôm nay trở đi, Khúc thị sẽ trở thành một công ty con dưới tập đoàn M.I, mấy người không có quyền phản bác.”

Khúc Nguyên Vũ nghe thấy lời này, sức lực toàn thân như bị rút sạch.

Ông ta lùi về sau, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt như tro tàn.

Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta, nói thẳng: “Còn về những sắp xếp tiếp theo của công ty, tôi sẽ bảo Chiết Lam bàn giao với mấy người.”

“Nhưng vẫn còn một điều, nếu mấy người đã trở thành công ty con của tập đoàn M.I, đối với nhân viên quản lí của công ty, tôi sẽ sắp xếp theo tình hình thực tế.”

“Không thể nào!”

Khúc Diên Nghị kích động bước tới, muốn cản Khúc Chấn Sơ lại nhưng lại bị Chiết Lam cản lại trước một bước.

Anh ta nói: “Anh Khúc Diên Nghị, từ hôm nay trở đi anh đã không còn là nhân viên của Khúc thị nữa.”

“Mong anh thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi nơi này trước giờ tan làm hôm nay.”

Khúc Diên Nghị nghẹn lời trước câu nói này của anh ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khúc Chấn Sơ rời đi.

Anh ta quay đầu lại nhìn những cổ đông ngồi phía sau, nghiến răng nghiến lợi.

“Khúc thị là của tôi! Không ai được phép lấy đi!”

Nói xong, anh ta quay người đi ra ngoài.

Mấy người cổ đông ở lại nhìn sắc mặt Khúc Nguyên Vũ, không ai dám lên tiếng.

Đúng lúc này, Chiết Lam lấy ra vài phần hồ sơ.

“Các vị cổ đông, sau khi Khúc thị và tập đoàn M.I sáp nhập, hoa hồng và phúc lợi hàng năm cũng sẽ được chi trả theo chỉ tiêu mới, chắc chắn sẽ tốt hơn so với trước kia.”

Những người vốn đang bàng quan vừa nghe thấy điều kiện này liền lập tức đứng lên bước tới, đã không còn nhớ gì đến Khúc Nguyên Vũ nữa.

Sắc mặt Khúc Nguyên Vũ trở nên khó coi, nhìn những người trước mặt, ông ta chợt đứng bật dậy.

“Bảo Khúc Chấn Sơ đợi đó cho tôi!”

Khúc Diên Nghị xông ra ngoài về nhà họ Khúc.

Anh ta đi thẳng vào ngồi xuống sofa, thấy ngứa mắt với những món đồ trên bàn liền giơ chân đạp đổ.

Bình hoa và cốc trên bàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Thanh Chiêu nghe thấy tiếng động, vội đi từ trong phòng ra ngoài.

Thấy đống lộn xộn dưới đất, bà ta kinh ngạc nói: “Diên Nghị, con làm sao vậy?

Khúc Diên Nghị nhìn bà ta, càng thấy phiền hơn.

“Làm sao? Con bị đuổi khỏi Khúc thị rồi.”

Thẩm Thanh Chiêu nhíu mày, không dám tin nói: “Sao có thể? Không phải con là tổng giám đốc sao?”

“Sao mà không thể? Bây giờ Khúc thị đã không còn là của nhà họ Khúc chúng ta nữa mà là tài sản của Khúc Chấn Sơ rồi!”

Sắc mặt anh ta u ám, hoàn toàn không thấy nụ cười nhạt lịch thiệp trên mặt lúc thường ngày nữa, nội tâm u ám bộc lộ rõ nét.

“Chúng ta không còn gì nữa rồi!”

Thẩm Thanh Chiêu nghe thấy vậy, sợ hãi biến sắc, vội bước tới.

“Chuyện này là như thế nào? Không phải trước đó vẫn ổn sao?”

“Đúng là đang ổn, nếu không phải vì mẹ không nỡ mang đồ của mình ra thì mọi chuyện sẽ thành ra như vậy sao?”

Khúc Diên Nghị quay sang nhìn Thẩm Thanh Chiêu, bất mãn nói: “Rõ ràng trước kia mẹ đã đồng ý với con, bao giờ thì mẹ mới làm được?”

Thẩm Thanh Chiêu nghe thấy vậy, khó xử nói: “Thứ đó thật sự là không có cách nào…”

“Mẹ không lấy ra, bây giờ cả công ty cũng không còn nữa. Đến lúc này rồi, mẹ còn phải cố kị điều gì nữa? Mẹ không lấy cho con, con sẽ đích thân đi tìm ông ta.”

Thẩm Thanh Chiêu nghe thấy lời này, nghiến răng nghiến lợi.

“Được! Nếu Khúc Chấn Sơ đã ép chúng ta vào con đường cùng, mẹ cũng không muốn nhẫn nhịn nữa!”

Nói xong, bà ta quay người đi vào trong.

Mới đi được hai bước, Khúc Diên Nghị chợt kéo bà ta lại.

“Đợi đã, thứ đồ đó chỉ có một phần mà thôi.”

“Nếu đã muốn làm, thì phải nghĩ kĩ xem làm sao mới có thể lấy lại hết những gì chúng ta đã mất đi.”

“Con không chỉ muốn Khúc thị mà còn muốn cả tập đoàn M.I nữa!”

Thẩm Thanh Chiêu có chút lo lắng.

“Nhưng anh ta sẽ đồng ý sao?”

Khúc Diên Nghị cười khẩy: “Với tình cảm anh ta dành cho mẹ anh ta, cho dù anh ta không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý!”

Thẩm Thanh Chiêu gật đầu, nói: “Được, giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị.”

Bà ta vừa rời đi, Khúc Diên Nghị liền bật cười, vẻ mặt lại khôi phục lại sự ung dung lịch thiệp thường ngày.

Chỉ có đôi tay của anh ta là đang siết chặt lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

“Khúc Chấn Sơ, anh đừng vui mừng quá sớm!”

Phía bên kia, Khúc Chấn Sơ đã kết thúc kế hoạch thu mua Khúc thị, trở về lâu đài.

Vừa bước vào liền cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.

Quản gia đứng ở cửa, vừa thấy anh vào liền đưa tay nhận lấy áo khoác của anh, cười nói.

“Cô chủ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cậu thôi.”

Bây giờ đã là mùa đông rồi, thời tiết lạnh lẽo, những bông hoa tuyết tràn ngập trước kia đến bây giờ vẫn chưa đáp đất.

Nhưng trong lâu đài lại rất ấm áp, khiến người ta thấy vô cùng thoải mái.

Khúc Chấn Sơ bước vào, ngay sau đó liền thấy rất nhiều người trong lâu đài đều đang đứng ở phòng khách, tươi cười nhìn anh, nhìn có vẻ còn vui mừng hơn cả anh nữa.

Hôm nay sau khi bọn họ nhận được tin tức của Khúc Chấn Sơ thì đã vui mừng bắt tay vào chuẩn bị.

Khúc Chấn Sơ bước vào phòng khách, đang định ngồi xuống thì quản gia bước tới bên cạnh anh, hơi cúi đầu xuống.

“Cậu chủ, cô chủ đã xuống rồi.”

Nghe thấy lời này, Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy được An Diệc Diệp đang bước xuống cầu thang.

Một chiếc váy dài quây ngực màu trắng cùng với chiếc áo choàng lông ôm sát vai, rũ xuống phía sau.

Trên cổ quàng một chiếc khăn lông màu trắng, làn da trắng đỏ tựa như hoa anh đào đang nở rộ.

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cho dù có nhìn vô số lần nhưng An Diệc Diệp hết lần này đến lần khác đều khiến anh thấy ngỡ ngàng.

Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu sức hấp dẫn còn chưa bộc lộ ra ngoài, đến cả anh cũng không thể biết được.

An Diệc Diệp chậm rãi bước tới, có chút căng thẳng nói: “Anh thấy sao?”

Đến cả cô cũng không biết, tại sao chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà đám người quản gia lại tốn công để cô chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy.

Khúc Chấn Sơ nắm tay An Diệc Diệp, hôn lên mu bàn tay cô.

“Anh chưa từng thấy ai đẹp đến vậy.”

Sắc mặt An Diệc Diệp lập tức ửng đỏ, càng xinh đẹp hơn.

Khúc Chấn Sơ dắt cô đi ra ngoài.

Cánh cửa lớn mở ra, gió lạnh thổi vào.

Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay An Diệc Diệp.

Nhiệt độ ấm áp thuận theo cánh tay truyền thẳng vào tim An Diệc Diệp.

Cô quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ cười, nắm tay anh đi ra ngoài.

Quản gia và dì làm bếp đứng ở cửa nhìn xe của bọn họ chậm rãi rời đi.

Lúc này dì làm bếp mới hỏi: “Nhẫn của cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Quản gia vẫn chưa thu lại tầm mắt.

“Chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy nhà hàng thì sao? Đặt rồi chứ?”

“Đặt rồi.”

“Vậy…”

Dì làm bếp vẫn có chút không yên tâm, quản gia quay qua nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, mọi người chuẩn bị đón nữ chủ nhân của lâu đài đi!”