Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 29: Cô thật sự làm cho tôi được mở rộng tầm mắt



Không ngờ Khúc Diên Nghị lại nói chuyện thân thiện như vậy, trước kia còn đi du lịch khắp thế giới, câu chuyện sau càng thú vị hơn câu chuyện trước.

An Diệc Diệp luôn muốn đi du lịch, ước mơ lớn nhất của cô đó là có thể đi du lịch khắp thế giới, mỗi một câu của Khúc Diên Nghị, cô đều nghe rất nghiêm túc.

“Tôi vốn dĩ không ngờ, những lâu đài cổ đó lại là tài sản riêng, tôi vừa đi vào thì đã bị bắt lại rồi…”

Khúc Diên Nghị cười cười nhìn ly rượu của An Diệc Diệp, thuận tay nhận lấy đổ thêm rượu vào.

An Diệc Diệp vừa nghe, không biết là đã uống bao nhiêu rượu, nhưng cô lại không hề để ý chút nào.

“Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Cô gấp gáp muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì, giơ ly rượu lên lại muốn uống.

Một cánh tay đột nhiên đưa ra, trực tiếp cướp lấy ly rượu của cô.

An Diệc Diệp ngẩng đầu, một khuôn mặt tràn đầy tức giận đập thẳng vào trong mắt của cô.

Khúc Chấn Sơ!

Ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm cô.

Nụ cười trên mặt của An Diệc Diệp trong nháy mắt tắt ngấm, vội vàng đứng lên.

“Kết thúc rồi sao?”

Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ giống như lưu ly rơi trên người An Diệc Diệp, lại quay đầu liếc nhìn Khúc Diên Nghị.

Khúc Diên Nghị khẽ cười thâm thúy.

“Nếu như anh trai đã đến rồi thì em về trước đây.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía An Diệc Diệp cười sâu xa.

“Lần sau tôi sẽ kể tiếp câu chuyện này cho cô, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi.”

An Diệc Diệp không dám trả lời.

Nhưng Khúc Diên Nghị nói xong thì cũng giơ ly rượu lên xoay người rời đi.

An Diệc Diệp nhìn thân ảnh của anh ta đi vào trong biển người, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

Cơ thể của cô nghiêng một chút, trực tiếp chạm vào cơ thể của Kỳ Chấn Sơ.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Khúc Chấn Sơ tràn đầy tức giận, còn đen hơn đáy nồi.

Anh vỗ vỗ nơi mà An Diệc Diệp mới vừa chạm phải, giống như muốn đuổi vi khuẩn đi.

“Qua đây!”

Kéo An Diệc Diệp đi đến chỗ góc tối, Khúc Chấn Sơ chặn cô ở góc tường.

Dựa vào thân thể cao lớn của anh, nếu như có người nhìn qua đây thì cũng không nhìn thấy An Diệc Diệp đang bị che ở bên trong.

An Diệc Diệp bị khuôn mặt tràn đầy lửa giận của anh dọa sợ, sợ hãi rụt lại phía sau.

“Khúc Chấn Sơ, anh sao vậy?”

“Mới mấy ngày mà cô đã không kiềm chế được, muốn bộc lộ bản tính rồi à?”

Khúc Chấn Sơ thấp giọng, cắt đứt lời của cô.

“Cái gì?”

“Tôi nói cô biết, chỉ cần một ngày cô vẫn còn là vợ của tôi thì cô hãy cất những tâm tư đó đi! Có lần sau nữa tôi sẽ làm cho cô hối hận.”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

“Anh đang nói bậy gì vậy? Tôi không phải luôn làm theo yêu cầu của anh sao?”

“Tôi muốn để cô nghỉ ngơi, không phải để cho cô ở đây dụ dỗ người khác!”

Anh cắn chặt răng, nắm chặt quai hàm của cô, bắt cô ngước lên nhìn mình.

“Ngay cả chú út của mình mà cũng không bỏ qua, cô thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt.”

An Diệc Diệp giãy giụa, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của anh được.

“Chú út? Anh nói là Diên Nghị?”

“Diên Nghị?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám, dâng trào mãnh liệt.

“Được lắm, mới gặp mặt lần đầu đã gọi thân mật như vậy? Lần sau, có phải là kêu chồng luôn không?”

Tròng mắt của An Diệc Diệp chợt co rút lại, cô cuối cùng cũng biết vì sao Khúc Chấn Sơ lại tức giận như vậy rồi.

Anh vậy mà coi cô là người như thế!

Cô dùng lực đẩy tay của Khúc Chấn Sơ ra.

“Anh đây là đang vu oan đấy!”

“Có phải vu oan không thì cô hiểu rõ nhất!”

Anh lấy khăn tay trong túi ra, vẻ mặt chán ghét lau bàn tay vừa bị An Diệc Diệp kéo.

Sau đó vứt khăn tay ở trên đất.

“Cô cho rằng người đàn ông đó nói với cô hai ba câu thì đã coi trọng cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô chẳng qua cũng giống như khăn tay đó thôi!”