Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 42: Cô tên là gì?



Hiệu trưởng Viên mỉm cười, khuôn mặt nhiều nếp nhăn tươi như hoa.

"Nên, nên, tôi sẽ dẫn anh vào."

Nói rồi, ông ta vừa đi bên cạnh Khúc Chấn Sơ tiến vào bên trong, vừa nháy mắt với Phó hiệu trưởng Nhạc.

Phó hiệu trưởng Nhạc thuận thế đi lên trước, dẫn Khúc Chấn Sơ đi về phía học viện kinh tế.

Mặc dù Khúc Chấn Sơ là cổ đông lớn nhất của Nhu Tinh, nhưng trước giờ chưa từng tới trường học.

Lần này lại cố ý đến trường vào ngày khai giảng đầu tiên, ai cũng biết, nhất định là anh đến vì người vợ mới nhập học.

Phó hiệu trưởng Nhạc đương nhiên cũng biết. Truyện Sắc

Từ lúc biết con gái nhà họ Tiêu đến Nhu Tinh học tập, ông ta đã động tay động chân, sắp xếp cháu gái mình là Nhạc Minh Hân vào chung lớp.

Mục đích là để cô ta tạo mối quan hệ tốt với đối phương, đến lúc đó có thể kiếm được chút lợi ích từ nhà họ Khúc.

Ông ta hài lòng nghĩ, thẳng đến khi đến phòng học của An Diệc Diệp.

Mà ở một bên khác.

Nhạc Minh Hân chỉ vào An Diệc Diệp, kiên quyết muốn đuổi cô ra khỏi trường!

Giáo viên Lý không khuyên được cô ta, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng khuyên An Diệc Diệp.

"Tốt nhất là em nên nói xin lỗi đi. Vất vả lắm mới vào được đại học, nếu bị đuổi học như thế, tương lai của em nhất định sẽ bị hủy hoại!"

An Diệc Diệp đương nhiên biết.

Không chỉ là chuyện này. Nếu như chuyện này truyền đến tai Khúc Chấn Sơ, không biết anh sẽ đối xử với cô thế nào?

Thế nhưng cô có nguyên tắc của mình, không thể nhường nhịn được.

"Em nói, em không làm sai! Người nên xin lỗi là bọn họ!"

Giáo viên Lý thở dài một hơi, căn bản không có cách nào.

"Sao em lại cứng đầu như thế hả?"

An Diệc Diệp không nói lời nào.

Nhạc Minh Hân đứng bên kia quái gở nói: "Không xin lỗi cũng được, bây giờ tôi sẽ thông báo cho trường học, để bọn họ đến xem xem!"

Nói rồi, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Qua một giây, tiếng chuông điện thoại di động từ ngoài cửa truyền tới.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó hiệu trưởng Nhạc từ ngoài cửa đi vào.

Nhạc Minh Hân nhìn thấy ông ta, sắc mặt vui vẻ, chạy tới khoác tay ông ta.

"Chú, sao chú biết cháu có việc tìm chú?"

Sắc mặt Phó hiệu trưởng Nhạc có chút khó coi.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài, nghe bên trong ầm ĩ, ông ta có chút bất mãn.

Ông ta ra hiệu cho Nhạc Minh Hân mấy lần, không ngừng liếc về phía sau.

"Minh Hân, bây giờ không phải đang là giờ học sao? Có chuyện gì về nhà rồi nói."

Thế nhưng Nhạc Minh Hân không hiểu ý của ông ta.

"Không được! Phải ngay bây giờ! Ở chung một lớp với người như vậy, cháu không thể nhịn được một phút!"

Cô ta chỉ vào An Diệc Diệp, oán giận nói: "Người kia, cô ta đụng phải cháu, không ngờ lại coi như không có chuyện gì, còn làm Thẩm Tấn bị thương nữa! Chú nói xem, người như thế sao có thể tiếp tục ở lại Nhu Tinh chứ?"

Phó hiệu trưởng Nhạc nghe xong, nhíu mày nhìn về phía An Diệc Diệp, trong đầu mắng cô một lượt từ đầu đến chân.

Người này là ai?

Sớm không gây chuyện, muộn không gây chuyện, cứ nhằm vào lúc Khúc Chấn Sơ đến rồi gây sự là sao?

Phó hiệu trưởng Nhạc quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ vẫn nhìn cái người gây sự kia, trong lòng nhất thời vui vẻ.

Ông ta đã sớm muốn làm Hiệu trưởng rồi, nếu như làm trò trước mặt ngài Khúc, răn dạy đứa học sinh này một phen, thể hiện năng lực một chút.

Ngài Khúc thấy được năng lực của ông ta, không chừng sẽ đưa ông ta lên làm Hiệu trưởng.

Nghĩ vậy, Phó hiệu trưởng Nhạc vẻ mắt nghiêm khắc đi tới.

"Em tên là gì? Ngày đầu khai giảng đã vi phạm kỷ luật! Nội quy Nhu Tinh là không được đánh nhau trong trường học, nói bao nhiêu lần rồi, còn không nghe sao?"

Từ lúc Khúc Chấn Sơ bước vào, An Diệc Diệp đã bị giật mình.

Cô căn bản không ngờ Khúc Chấn Sơ sẽ đến trường học.

Mà không biết là may hay không may, lần nào cũng đụng phải anh!