Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 92: Ngủ cùng nhau



Trong phòng tối đen như mực, có một ngọn lửa dần dần sáng lên

Khúc Chấn Sơ ngồi xuống bên giường và đặt tay lên chiếc chăn đang căng phồng.

Người trốn trong chăn bông dường như cảm nhận được hành động của anh và khẽ nhúc nhích.

"Đừng sợ."

An Diệc Diệp không hề động đậy, từ trong chăn có một giọng nói mơ hồ vang lên.

"Khúc Chấn Sơ?"

Giọng cô ấy rất nhỏ, giống như một chú mèo con.

Lòng Khúc Chấn Sơ mềm nhũn.

"Là tôi."

Anh cúi người xuống, trực tiếp nhấc người được bọc trong chăn lên, ôm vào lòng.

"Em nhìn xem, không còn tối nữa rồi."

An Diệc Diệp bị anh kéo ra ngoài, vừa mở mắt ra, trước mắt liền bừng sáng!

Trong căn phòng vốn dĩ tối thui không biết từ lúc nào đã được thắp sáng khắp nơi.

Trên mặt đất, trên cửa sổ, trên bàn, trên ghế, nơi nơi đều có đủ các loại nến.

Tất cả ánh lửa chiếu sáng toàn bộ căn phòng như ban ngày.

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ánh nến trước mắt.

"Những ngọn nến này..."

Khúc Chấn Sơ đặt cây nến vào trong tay cô và hôn lên thái dương cô.

"Xin lỗi, tôi không biết hôm nay cúp điện."

An Diệc Diệp đang cầm cây nến trong tay, ngọn lửa nhảy nhót mang đến ánh sáng đồng thời cũng mang đến sự ấm áp.

Trong lòng chậm rãi chảy qua một dòng chảy ấm áp, làm cho cô không biết phải làm như thế nào cho phải.

"Tại sao anh lại phải làm như vậy?"

Khúc Chấn Sơ ôm cô và thì thầm: “Tôi mong khi em nhìn thấy bóng tối sẽ nghĩ đến ánh sáng, nghĩ đến tôi, sau này em sẽ không phải sợ nữa.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu.

Ánh nến phản chiếu trong mắt Khúc Chấn Sơ giống như một chùm ánh sáng không ngừng nhảy nhót.

"Hãy nói cho tôi biết, tại sao em lại sợ bóng tối?" Anh hỏi.

"Tôi không biết."

An Diệc Diệp lắc đầu.

"Kể từ khi tôi có ký ức, cứ như thể ai đó đã nói với tôi rằng tôi không được đi đến nơi tối tăm, không được đi…”

Cô cau mày, nhưng không biết ký ức này bắt đầu có từ khi nào.

Khúc Chấn Sơ ôm cô, hai tay hơi siết chặt.

"Vậy thì từ nay về sau em hãy nhớ, nơi nào tăm tối, nơi đó có tôi.”

An Diệc Diệp nắm chặt góc chăn.

"Khúc Chấn Sơ, anh đang bù đắp cho tôi sao?"

"Không phải." Khúc Chấn Sơ thầm thì.

An Diệc Diệp bình tĩnh lại, nghiêng mình tựa vào vòng tay của Khúc Chấn Sơ.

Ánh nến trước mặt như trong chốc lát đã xua tan đi mây mù trong lòng cô.

Khúc Chấn Sơ lặng lẽ ôm cô.

Không biết qua bao lâu, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tôi nghĩ là tôi đã thích em mất rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng tựa chiếc lông vũ khẽ phất nhẹ qua.

Một cơn gió khẽ thổi qua làm nó tan vào bầu không.

An Diệc Diệp nằm trong lòng anh, không đáp lại.

Nàng hơi hơi nhắm mắt lại, không biết từ khi nào sớm đã ngủ mất rồi.

Điện ở khu này vẫn chưa được sửa xong.

Nhưng phòng ngủ trên lầu ba vẫn sáng, ánh sáng lập lòe cả đêm.

Ngày hôm sau, khi An Diệc Diệp tỉnh dậy, nến trong phòng đã được dọn sạch.

Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng đồng ý cho cô ra ngoài, nhưng cô không vui được bao lâu.

Buổi tối An Diệc Diệp đang định đi ngủ liền phát hiện trong phòng ngủ có thêm đồ đạc.

Giấy tờ ở đầu giường, áo vest trong tủ, thậm chí, trên giường còn có thêm một chiếc gối.

An Diệc Diệp đứng ở trước giường nhìn trong chốc lát.

"Quản gia, những thứ trong phòng ngủ của tôi ở đâu ra vậy?"

Quản gia cười tủm tỉm nói: "Ông chủ ra lệnh cho chúng tôi chuyển sang.”

"Những cái này là của Khúc Chấn Sơ sao?"

An Diệc Diệp nhíu mày: “Căn phòng trước đây của anh ấy không ở được à?”

Quản gia cười toe toét đến độ mắt híp lại chẳng thấy đâu, ông trêu: "Không phải."

An Diệc Diệp cau mày khi nhìn thấy phòng mình xuất hiện thêm đồ đạc.

"Quản gia, ông giúp tôi dọn mấy thứ này đi đi.

Quản gia sửng sốt.

"Dọn đi đâu?"

"Phòng của Khúc Chấn Sơ."

Khúc Chấn Sơ trở về vào đêm muộn, trên áo khoác vẫn còn vương sự lạnh lẽo.

Anh vừa bước vào phòng khách, quản gia đã lập tức đi lên đón.

Ông ta nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Thưa ông, người đã điều tra cô Dư lúc trước có gửi tin đến báo rằng vài ngày trước và sau cuộc họp đấu thầu, cô Dư quả thật từng có liên lạc với cậu Hai."

Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu.

"Hãy để ý bọn họ, nếu họ còn qua lại thì báo ngay cho tôi biết."

Anh vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Các bức ảnh ghép lại với nhau thế nào rồi?"

Quản gia nhíu mày khi nghe nhắc đến chuyện này.

Những bức ảnh đó bị cắt thành nhiều mảnh, thêm vào đó chúng cũng không được hoàn chỉnh.

Bởi vì lo lắng trong bức ảnh chứa đựng thông tin quan trọng, quản gia không dám hỏi người khác, đành phải bỏ thời gian ra xem xét, hiện tại mới ghép được một góc.

"Vẫn chưa hoàn thành."

Khúc Chấn Sơ có vẻ cũng không sốt ruột, anh chỉ tò mò tại sao An Diệc Diệp lại cắt nát những bức ảnh này.

Rốt cuộc trên những bức ảnh ấy có thứ gì?

“Ghép được bao nhiêu thì ghép, có kết quả thì lập tức báo cho tôi biết.”

"Vâng."

Khúc Chấn Sơ nhìn quanh bốn phía, không thấy An Diệc Diệp đâu.

"Cô ấy đã ngủ chưa?"

Quản gia vừa nghe thấy câu hỏi của anh, vẻ mặt liền tỏ rõ sự lo lắng.

Nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đi về phía phòng ngủ của An Diệc Diệp, ông ta vội vàng đuổi theo.

"Ông chủ muốn đi đâu?"

"Nghỉ ngơi."

Quản gia khéo léo nói: “Phòng của ông chủ ở phía bên kia ạ."

Ông ta chỉ về hướng phòng cũ của Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

"Không phải tôi đã bảo ông kêu người dọn đồ đạc qua rồi sao?"

Quản gia gật đầu.

"Nhưng cô Tiêu lại sai người dọn đồ về lại chỗ cũ rồi."

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ lập tức tối sầm.

"Cô ấy sai người dọn à?"

"Đúng vậy."

Khúc Chấn Sơ dừng lại trước cửa phòng An Diệc Diệp, do dự một lúc lâu.

Ngay khi quản gia cho rằng anh sẽ xông vào cãi nhau với An Diệc Diệp thì anh đột nhiên quay người lại với vẻ mặt u ám rồi đi về phía phòng của mình.

"Ngày mai, chuyển lại cho tôi một lần nữa."

Bỏ lại một câu dặn dò như vậy xong anh trực tiếp về phòng của mình.

Ngày hôm sau, khi An Diệc Diệp trở về, liền nhìn thấy quản gia đang chỉ huy mọi người trong phòng làm việc.

Bàn làm việc, quần áo, gối...

Thậm chí còn nhiều hơn so với ngày hôm qua.

Quản gia vừa nhìn thấy cô, liền trả lời trước chứ không đợi cô hỏi.

"Đây là ông chủ căn dặn."

"Anh ấy muốn ở lại đây sao?"

Quản gia cười gật đầu.

"Tôi nghĩ vậy."

An Diệc Diệp khó xử nhìn đồ đạc trong phòng, nói: "Nếu anh ấy muốn ở thì hãy dọn đồ đạc của tôi sang phòng dành cho khách đi.

Quản gia vừa nghe thấy thế thì nét mặt già nua đã nhăn lại thành một đống.

Ông ta không dám làm theo lời cô, chỉ lặng lẽ gọi điện thoại cho Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ đang họp nhưng vẫn trực tiếp trả lời điện thoại.

Tất cả các giám đốc đều vờ như không thấy, tổng giám đốc Khúc luôn tắt máy trong các cuộc họp lúc trước bây giờ lại nghe điện thoại rồi.

Lúc này, bọn họ không biết là nên vui hay nên buồn.

Khúc Chấn Sơ chẳng cảm nhận được tâm trạng phức tạp của họ chút nào, vì sau khi nghe những lời của người quản gia, mặt anh đã sầm lại rồi.

"Cô ấy muốn ngủ ở đâu?"

Quản gia nói: "Cô Tiêu bảo chúng tôi cứ tìm đại một phòng dành cho khách."

Khúc Chấn Sơ xị mặt rất lâu.

"Tất cả đồ đạc của tôi đều được dọn vào rồi à?"

"Đang dọn, sắp xong rồi."

Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn nói: "Dọn ra lại đi."

Nói xong, không đợi quản gia hỏi lại, anh đã trực tiếp cúp máy.

Vừa ngẩng đầu, các giám đốc cùng quản lý trong phòng đều đang nhìn anh với vẻ mặt tò mò.

Khúc Chấn Sơ liếc mắt một lượt.

"Nhìn cái gì? Tiếp tục họp."