Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 259: Minh Hào thật độc ác



Có chết Mỹ Quyên cũng không nghĩ Minh Hào lại tung ra chiêu độc ác như vầy. Sở dĩ cô ta lớn mật làm như thế vì nghĩ rằng nếu mình vẫn còn mang cái vỏ bọc con nuôi nhà họ Hoàng thì có mười Minh Hào cũng không thể làm gì được ả, hay chí ít thì cũng không thể làm gì quá đáng.

Đúng, suy nghĩ của Mỹ Quyên không hề sai. Minh Hào chả làm gì tổn hại tới cô ta cả. Nhưng mà anh ta lại chơi đòn tâm lý. Hành hạ Trung Hiếu trước mặt cô ta, để cô ta chứng kiến người mình yêu bị hãm hại mà bản thân lại không làm gì khác ngoài việc ngồi nhìn.

Chết tiệt! Anh ta cao tay quá!

Nhưng mà, có chết Mỹ Quyên cũng không thể để chuyện này xảy ra được. Mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, ả ta lên tiếng.

- Anh không thể làm như thế được, Trung Hiếu không có tội tình gì cả, mọi chuyện là do tôi gây ra thì cứ đổ hết trách nhiệm lên người tôi đây này.

Bằng mọi cách, ả ta sẽ không để Trung Hiếu xảy ra bất cứ tổn thương nào đâu. Vì khi hắn ta đau một thì tâm can của Mỹ Quyên như bị ai đó cào xé vậy.

Đau cực kì.

- Cô cho rằng mình có quyền lên tiếng? Nếu cô nói vậy thì tôi muốn hỏi cô một việc. Vợ của tôi có liên quan gì? Có động chạm gì tới cô mà cô năm lần bảy lượt hãm hại cô ấy?

Nói xong câu này, Minh Hào tự nhận thấy rằng mình đã rất kiên trì giải thích cũng như trò chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này.

Thật là nể bản thân này quá đi mất thôi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Mỹ Quyên hơi cúi mặt xuống dưới, ả ta cố gắng kiềm chế bản thân bởi việc cắn răng thật chặt vào môi dưới khiến cho nó xém bật máu.

- Có nhiều chuyện đàn ông các anh không nên biết đâu.

Bên trong sợ sệt nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, bộ dạng này thật khiến cho Minh Hào bật cười vì khinh bỉ.

Tốt tốt lắm! Cứ cứng đầu như thế đi, để tôi coi cái vỏ bọc này của cô còn trụ được bao lâu nữa.

Búng tay cái tách một cái, cánh cửa to lớn phía sau Minh Hào đột nhiên di chuyển. Cánh cửa cuốn từ từ cuộn hẳn vào với nhau rồi di chuyển lên phía trên trần nhà.

Đằng sau cánh cửa cuốn là một căn phòng khá quen thuộc, rất giống với những gì xuất hiện trên màn hình laptop.

Trung Hiếu ngồi gục mặt xuống đất. Mái tóc đã bết dính lại rũ rượi xuống gần mắt. Gương mặt cũng đã xuất hiện vài vết bầm tím. Trông hắn ta tội nghiệp tới đáng thương.

Mỹ Quyên tròn mắt kinh ngạc tột độ, ngay khi ả ta thấy hình dáng của Trung Hiếu thấp thoáng sau cánh cửa thì đã dùng hết sức lao về phía chồng của mình hòng muốn giúp đỡ.

Nhưng vô ích, Mỹ Quyên mau chóng bị chặn lại và ấn người ngồi xuống cái ghế của mình.

Cô ta bất lực gào thét lên.

- Thả chồng tôi ra, anh ấy không có liên quan gì trong việc này cả. Mọi lỗi lầm tôi gây ra tôi sẽ hứng chịu.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Minh Hào không nói gì cả, chỉ tập trung quan sát từng hành động đang xảy ra bên trong căn phòng mà thôi. Mặc cho Mỹ Quyên có gào thét tới đâu thì cũng chả mảy may liếc nhìn một cái.

Thấy Mỹ Quyên đang cố gắng trong vô vọng, Peter có một chút mềm lòng nhắc nhở cô ta rằng.

- Đừng cố gắng vô ích, căn phòng này cách âm với mọi thứ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong chứ bên trong tuyệt đối không nhìn thấy chúng ta. Cô đừng cố gắng gào thét làm gì.

Một câu nói như sét đánh ngang tai, Mỹ Quyên quỳ gối xuống dưới đất rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Ả ta bây giờ chả biết làm gì ngoài việc căng mắt ra mà nhìn bọn họ tra tấn Trung Hiếu.

Những vật dụng sắc nhọn đâm vào da thịt của chồng ả, moi móc ra những thớ thịt đỏ hỏn còn vương máu. Bên dưới chân, máu đã đọng lại thành vũng lớn từ khi nào.

Bọn họ ác độc lắm xẻo thịt của Trung Hiếu ra rồi phết lên miệng vết thương một chút mật ong ngọt lịm, sau đó thả ra những đàn kiến độc để chúng chạy tới xâu xé miệng vết thương.

Vì là cách âm cho nên Mỹ Quyên không thể nghe được tiếng kêu gào thảm thương của Trung Hiếu, chỉ có thể thấy được hình ảnh hắn ta quằn quại trong cơn đau, gương mặt thống khổ đến đáng thương trước sự tra tấn kinh khủng này.

Tiếng khóc ai oán của Mỹ Quyên vang vọng khắp ngôi nhà, ả ta cứ gục mặt xuống rồi khóc nức nở, hoàn toàn không dám ngẩng lên để theo dõi diễn biến trong phòng. Sau đó kiệt sức rồi ngất lịm đi dưới sàn.

Minh Hào vẫn chăm chú quan sát cảnh tượng kinh tởm ấy với sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí trong đáy mắt còn hiện lên tia thích thú một cách kì quái.

Có vẻ như, để trả thù cho Khánh Tường, Minh Hào không ngần ngại biến mình thành một tên hung ác máu lạnh như bây giờ.