Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 262: Vị khách gây rối



- Bảo Bối! Em thật xinh đẹp.

Vương Nhã không dấu nổi tia tán thưởng trong ánh mắt thích thú của cô ấy. Ngay khi Khánh Tường vừa bước ra khỏi tấm rèm che thì mọi sự thu hút đã đổ dồn về cô bé xinh đẹp này rồi.

Khánh Tường không để tâm tới lời tán thưởng của Vương Nhã, cô đứng nhìn mình trong gương, trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt hiện lên vẻ vô hồn mờ nhạt.

Người trong gương là mình sao?

Sao lại tàn tạ thế này?

- Có chuyện gì không ổn sao? Em không thích bộ váy này à? Thế thì chúng ta đổi kiểu khác.

Vương Nhã đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ kì cục của tiểu bảo bối, chỉ cần liếc mắt một cái Vương Nhã đều nhìn ra. Cô ấy liền xoay người đề nghị nhân viên mang tới cho Khánh Tường bộ váy mới, nhưng lại bị người nào đó xua tay không đồng ý.

Khánh Tường tỏ ý không cần, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà khóe môi hơi lay động, nở một nụ cười khe khẽ.

Cô nói.

- Vương Nhã! Không cần đâu.

Một dấu hỏi lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu của Vương Nhã, không phải em ấy không thích bộ này sao? Thế mà lại không chịu đổi, cuối cùng là muốn như thế nào đây nhỉ?

Hình như cô gái nhỏ của chúng ta đã bị thứ gì đó thu hút mất tiêu rồi. Ánh mắt vô hồn ban nãy bỗng nhiên thoáng qua một tia tinh nghịch lanh lợi, khóe môi bây giờ chính thức lộ ra nụ cười nhếch môi xinh xắn.

Cuối cùng em cũng cười rồi, mà người làm cho em vui vẻ là ai thế?

Nghĩ tới đó, Vương Nhã liền hướng mắt về phía cửa, nơi đang chuẩn bị xảy ra cuộc tranh cãi với nhân viên bán hàng.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Thái độ của vị khách kia hình như đang rất giận dữ thì phải.

Trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, Vương Nhã đành lên tiếng hỏi Khánh Tường

- Người đó là ai?

Đáp lại câu hỏi của cô là một câu trả lời cụt ngủn nhưng cũng đầy xúc tích của Khánh Tường.

- Bạn học cũ, cái đuôi trung thành của Mỹ Quyên.

Người phụ nữ này, Khánh Tường không ưa một chút nào, chỉ là lâu rồi không gặp. Tính tình vẫn không khác gì mấy, lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ. Thật muốn xem hôm nay có thể chọc ghẹo gì cô ta.

Vẫn mặc trên người bộ váy sang trọng, Khánh Tường từng chút một tiến về phía bọn họ để xem xét. Vừa bước tới đã nghe thấy ả ta lớn giọng.

- Cửa hàng lớn như thế này, sang trọng thế mà thái độ nhân viên lại không tôn trọng khách hàng là thế nào?

Đối diện với cô ta là một nhân viên khá nhút nhát, chắc là người mới tới đây làm nên còn thiếu sót. Phải hỏi cho ra lẽ mới được.

- Có chuyện gì sao?

Cô bé khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Khánh Tường mà không nói lên lời, còn ái ngại nhìn sang vị khách gây rối kia, một câu cũng không nói nên lời.

Phỉ Phỉ nhìn thấy Khánh Tường, thái độ bỗng nhiên thay đổi vài phần. Ả ta nói.

- Ơ! Đây không phải là bạn thân của tôi sao? Khéo quá lại gặp cậu ở đây.

Cái thái độ của cô ta không hề có dấu hiệu vui vẻ khi gặp lại bạn học, mà sự xem thường lại nhiều hơn vài phần.