Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 275: Tránh xa người phụ nữ của tôi ra



Quay trở lại với không gian náo nhiệt bên trong sảnh lớn, mọi người vẫn đang tiếp tục đi qua đi lại để tìm kiếm đối tượng cho riêng mình. Nhìn thấy tình cảnh này, Khánh Tường khẽ lắc đầu vài cái.

Giữa một biển người như thế thì việc tìm người bằng mùi hương dễ lắm hay sao? Tất cả các mùi đều trộn lẫn với nhau, không có riêng biệt từng người. Không lẽ nếu tìm theo cách mà người đàn ông kia nói thì phải đứng sát vào người ta rồi hít lấy hít để hay sao?

Trò chơi này thật không khoa học xíu nào.

Bỗng nhiên có một sự động chạm nhẹ tác động vào cơ thể Khánh Tường, bàn tay này rất lạnh và thô ráp. Chúng đang lần mò trên từng thớ thịt của cô. Khánh Tường không nhịn được mà lùi về phía sau một chút để tránh sự va chạm tế nhị này. Vì bây giờ đèn đã tắt ngỏm cả rồi, chỉ có những ánh sáng lập lòe mờ ảo phát ra từ chiếc vòng và cà vạt mà thôi. Nên có lẽ người này không nhận biết được mình đang làm gì nên có thể tạm cho qua được.

Nhưng mà, hành động này có vẻ như không hề vô ý. Người này cố tình đụng chạm vào cơ thể của Khánh Tường ngày một gần hơn mà thôi. Bây giờ không còn dừng lại ở cái chạm nhẹ mà còn liều hơn là dùng tay lướt trên da thịt của Khánh Tường, khiến cho lưng của cô khá khó chịu.

- Mỹ nữ! Đêm nay là của anh nhé.

Giọng nói đểu giả mang chút vẻ cợt nhả của người đàn ông. Âm điệu này cho Khánh Tường biết rằng đây là loại đàn ông xem thường phụ nữ, coi họ như món đồ chơi.

Loại đàn ông mà Khánh Tường ghét nhất.

Khánh Tường muốn động thủ với người này rồi, nhưng lại sợ đánh gã ta sẽ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.

Với lại đây là bữa tiệc lớn của nhà họ Phi, cô chỉ tới đây với tư cách là khách mời mà thôi. Không nên làm hành động xấu, lan truyền ra ngoài sẽ không hay.

Khánh Tường hít một hơi thật sâu để kiềm chế sự tức giận của bản thân mình, sau đó quay lại phía sau định chặn bàn tay của gã đó lại rồi cho dùng vài chiêu tự vệ đánh cho hắn một trận.

Nhẹ nhàng một chút chắc không ảnh hưởng cho lắm đâu nhỉ.

Cô gái của chúng ta, bề ngoài thì muốn giữ thể diện cho nhà họ Phi nhưng trong lòng lại ngứa ngáy tới mức muốn đánh người rồi.

Thật là kì cục quá đi mất.

Khánh Tường mau chóng chụp lấy bàn tay của gã ta, nhưng không hiểu sao lại chụp hụt mất tiêu. Bàn tay ấy tự nhiên biến mất khỏi tấm lưng trắng ngọc ngà của cô.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Nhưng không hiểu sao bên tai cô lại nghe được âm thanh thở dốc của người đàn ông, tiếng nôn khan một cách khó nhọc. Mà bực một cái lại không có ánh sáng cho nên không thể biết được chuyện gì đang xảy ra xung quanh.

3

2

1

Thứ ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện chiếu rọi không gian bị bóng tối bao trùm. Ánh sáng này tới quá đột ngột khiến cho mọi người bất giác nheo mắt lại vì chói. Và Khánh Tường cũng không ngoại lệ.

Cô đưa tay lên che mắt lại để ngăn không cho ánh sáng lọt vào, mãi tới khi thích nghi được với môi trường, Khánh Tường mới từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là tấm lưng rộng lớn của một người đàn ông, mùi hương nam tính quyến rũ lại phảng phất quanh cánh mũi nhỏ xinh của cô. Nhưng mà hình như có chuyện gì không ổn, nếu không thì tại sao mọi người lại chỉ trỏ về phía này như thế?

Nhìn theo hướng mà mọi người đang nhìn, Khánh Tường bỗng nhiên trợn tròn mắt ngạc nhiên trước tình huống mà mình đang nhìn thấy.

Người đàn ông nhỏ bé bị người kia nắm cổ nhấc bổng lên không trung, chân còn không thể chạm đất được nữa. Khuôn mặt bây giờ của hắn đã đã trắng bệch không còn một miếng máu, miệng mở to ra hớp lấy không khí để cung cấp oxi cho đại não.

Hết nhìn người đàn ông tội nghiệp kia, Khánh Tường lại quay sang nhìn người đàn ông quen thuộc đang đứng trước mặt mình, sau đó lại nhìn tới bàn tay đã nổi lên những đường gân xanh đáng sợ. Biểu cảm của anh ta khiến cho Khánh Tường có chút bất ngờ.

Hoàn toàn bất động.

Minh Hào mang dáng vẻ âm trì địa ngục, ánh mắt đã lóe lên tia sát khí, giọng nói đáng sợ dõng dạc vang lên, âm lượng không quá to nhưng cũng đủ để người khác nghe rõ.

Anh lạnh lùng nói.

- Tránh xa người phụ nữ của tôi ra, bàn tay nào của anh chạm vào cô ấy, tôi liền cho nó thành phế vật