Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 277: Em là thuốc phiện



Cho tới khi Minh Hào nhẹ nhàng đặt Khánh Tường ngồi vào vị trí phụ lái thì cô gái của chúng ta mới bừng tỉnh khỏi cơn bất ngờ. Nhưng đã quá trễ, Minh Hào đã ngồi vào vị trí lái rồi tiện tay khóa luôn cửa xe lại rồi.

Bây giờ Khánh Tường có muốn la hét, có muốn chạy trốn đi nữa thì cũng không còn kịp.

Cho dù bên trong vẫn không cam tâm cho lắm, nhưng mà bên ngoài Khánh Tường vẫn phải giữ bình tĩnh để nói chuyện với Minh Hào, nếu để cho anh biết được bộ dạng khó chịu của mình như thế nào thì đảm bảo Minh Hào sẽ cười cho mà xem.

Hít một hơi thật sâu, Khánh Tường nói.

- Anh còn tính nhìn em tới bao giờ nữa đây?

Hóa ra bạn nhỏ Minh Hào của chúng ta sau khi ngồi vào vị trí lái xe thì hoàn toàn không có ý định cho xe di chuyển, mà lại tựa người vào vô lăng sau đó cứ nhìn chằm chằm vào Khánh Tường, dường như sợ cô sẽ bốc hơi thêm một lần nào nữa vậy đấy.

Được rồi được rồi! Muốn nói gì thì cứ nói, đừng có chăm chú nhìn cô như thế này được không vậy? Khánh Tường biết ngượng đấy nha.

Không khí yên lặng bao trùm căn phòng một hồi lâu, sau đó Minh Hào mới chầm chậm lên tiếng.

- Lâu rồi không gặp, trông em có vẻ gầy đi nhiều.

Dechhhhh

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Câu đầu tiên anh nói lại liên quan về vấn đề cân nặng của em sao? Anh chán sống rồi hả Minh Hào?

Trên trán của Khánh Tường đã nổi lên vài đường gân xanh tức giận rồi, Minh Hào không biết phụ nữ ghét nhất là nhắc tới vấn đề cân nặng ư? Hay anh đang cố tình chọc tức cô vậy hả?

Có lẽ Khánh Tường không để ý, mỗi khi ở bên cạnh Minh Hào cô không thể che dấu được cảm xúc cũng như biểu hiện thú vị trên khuôn mặt của mình được. Cho dù có kiềm chế tới mức nào đi nữa, Minh Hào vẫn dễ dàng nhìn ra.

Anh khẽ cười một chút, sau đó lại nhích người mình sang áp sát vào người Khánh Tường, khiến cho cô bất giác đỏ mặt.

Sau đó, anh cúi xuống thì thầm bên tai của bà xã nhỏ vài câu.

- Em có phải là thuốc phiện hay không? Tại sao không có em anh lại hóa thành kẻ điên? Ngay cả hành động của mình cũng không thể kiểm soát được, khi nhìn thấy người khác đụng chạm vào em, anh chỉ hận không thể xé xác tên đó ra ngay lập tức. Tại sao anh lại trở thành như vầy? Tại sao cơ chứ?

Nghe tới đây, Khánh Tường vừa giải thích cho hành động mất kiểm soát vừa rồi của mình, lại vừa đặt ra cho cô một câu hỏi để cô trả lời mình. Bộ dạng ôn nhu này khác hẳn với dáng vẻ đáng sợ ban nãy của Minh Hào.

Một suy nghĩ táo bạo khẽ lướt qua tâm trí của Khánh Tường. Cô tự hỏi rằng đây có phải là một người hay không? Tại sao thái độ lại khác hẳn như vầy cơ chứ?

Đây là Minh Hào mà cô đang yêu ư?