Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 67



Sáng hôm sau, Vương Phong Thần tìm đến công ty gặp cô kèm theo những tư liệu mà anh thu thập được về Joyce.

*reng reng

Cô đang tập trung chuẩn bị cho cuộc họp sắp diễn ra thì chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Cô ngừng tay, nhấn nút nghe. Hạo Nhiên ở bên ngoài nói với cô:

- "Phó Tổng! Vương Tổng đang ở bên ngoài, ngài ấy nói có việc muốn gặp cô."

- "Anh biết là không có hẹn trước thì tôi sẽ không gặp, đúng chứ?"

- "Alo? Tĩnh Anh! Làm ơn hãy cho anh gặp em một chút thôi cũng được. Anh chỉ xin em 15 phút thôi."

Vương Phong Thần biết chắc là cô không muốn gặp anh bèn cướp lời Hạo Nhiên.

- "Được rồi. Tôi sẽ cho anh 15 phút, không hơn."_______Cô lạnh lùng đáp.

Ngay sau đó, Vương Phong Thần liền đi vào. Cô liếc mắt nhìn anh tỏ rõ vẻ chán ghét:

- "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

- "Tĩnh Anh, em nhất định cứ phải lạnh nhạt và né tránh anh vậy sao?"

- "Thì sao? Không phải trước đây anh luôn khó chịu khi nhìn thấy tôi sao? Bây giờ không cần phải nhìn nữa thì lại khó chịu?"

Cô đi tới bên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, còn lưng thì quay lại với anh, nhàn nhạt đáp.

- "Tĩnh Anh! Anh biết là trước đây anh đã khiến em chịu nhiều tổn thương nên bây giờ anh cũng không có quyền trách cứ em. Nhưng anh chỉ xin em một điều là đừng ngăn cách anh và con..."

- "Ai là con anh chứ?"_______Cô chột dạ đáp.

- "Tĩnh Anh! Em đừng giấu anh nữa. Anh đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi. Yến Nhi chính là con của em và anh chứ không phải là con của Hàn Tử Hân như em nói."

Vương Phong Thần rảo bước tới chỗ cô rồi nói.

- "Phải. Con bé là con anh đấy, thì sao? Tôi yêu anh nhưng anh lại lừa gạt tình cảm của tôi, mục đích ban đầu anh muốn tôi sinh con cho anh không phải anh hiểu rõ hơn ai hết hay sao? Anh nghĩ anh như vậy mà bây giờ còn muốn con bé gọi là "ba" hay sao? Anh có biết rất nhiều lần con bé thắc mắc với tôi rằng có phải ba không yêu mẹ nên mới bỏ hai mẹ con không? Lúc đó tôi chỉ biết nói dối con để nó khỏi phải chịu tổn thương. Lúc tôi mang thai khổ sở, lúc tôi sinh con đau đớn anh đã ở đâu?"

Bây giờ cô không muốn kìm nén, chịu đựng những suy nghĩ thầm kín, kìm nén nỗi lòng mình nữa.

- "Tĩnh Anh, anh xin lỗi. Anh không là vì anh mà em phải khốn khổ như vậy. Anh...kể từ sau khi kết hôn với Khiết Như anh mới dần nhận ra được sự trân quý trong em, tình yêu em dành cho anh, cho mái ấm của chúng ta nhiều như thế nào. Anh sẽ là một thằng đàn ông chẳng ra gì nếu anh lại ở trước mặt em kể xấu về người vợ trước của mình nhưng thực sự...thực sự sau khi kết hôn với Tô Khiết Như, anh mới nhận ra mình có tình cảm với em mất rồi. Bọn anh luôn cãi vã nhau vì những điều nhỏ nhặt. Sau khi kết hôn với Tô Khiết Như, anh mới dần nhận ra cô ấy là một cô gái rất phức tạp và có những thứ anh tưởng mình đã hiểu rõ về cô ấy nhưng hoá ra cũng toàn là dối trá."

Vương Phong Thần rất muốn nói với cô rằng một trong số những dối trá đó chính là cô ta đã mạo danh Vy Vy khiến anh và cô trở nên xa cách như vậy nhưng rồi lại quyết định không nói ra.

- "Hừ. Bây giờ anh kể những điều này ra còn có ý nghĩa gì nữa?"

- "Tĩnh Anh, anh chỉ muốn cho em biết rằng anh vẫn còn tình cảm với em, anh..."

- "Vừa mới ly hôn chưa được bao lâu rồi bây giờ lại muốn quay lại với vợ cũ...rốt cuộc anh là loại đàn ông gì chứ? Bây giờ tôi phải đi họp rồi, mời anh về cho."

Cô không biết cảm xúc trong lòng cô bây giờ là gì cả. Cô động lòng khi nghe anh kể về cuộc sống hôn nhân của mình, càng động lòng hơn khi nghe anh nói rằng anh có tình cảm với cô nhưng cô lại sợ rằng anh chỉ là đang nói dối, sợ rằng anh lại lừa gạt tình cảm của cô một lần nữa. Cô nghe nói anh và Tô Khiết Như không có con nên liệu có phải anh lại đang lừa dối cô để muốn cướp Yến Nhi từ tay cô không đây.

Vương Phong Thần nghe cô nói lại ngay đến cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn anh, anh rất buồn. Bây giờ thì anh đã phần nào hiểu được nỗi đau trước kia của cô khi mà anh cứ hết lần này đến lần khác lạnh nhạt, hắt hủi cô.

- "Tĩnh Anh! Anh có một nơi muốn đưa em tới. Anh sẽ đợi em ở dưới sảnh công ty. Nếu em muốn đi tới đó cùng anh, hãy xuống gặp anh."

Dứt lời, Vương Phong Thần liền lặng lẽ rời đi.