Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 81: Trẻ con luôn hiếu kì



đường về nhà, Yến Nhi bắt đầu tò mò điều gì đó. Cô bé muốn hỏi cô nhưng lại thôi. Tĩnh Anh thấu hiểu mọi biểu cảm thậm chí là cả suy nghĩ của con, cô liền quay sang hỏi:

- "Bảo bối nhỏ, con có chuyện gì sao?! Có thể nói cho mami nghe được không?"

- "Mami, mami đã tạo em bé xong chưa mà sao bây giờ chúng ta lại về nhà vậy?"

*kíttt

Tĩnh Anh nghe con hỏi mấy câu này liền phanh xe lại gấp vì sốc. Cô vội nắm lấy hai bả vai cô rồi hỏi:

- "Yến Nhi, ai nói với con như thế?"

- "Lúc nãy chú có nói với con là chú với mẹ đang tạo em bé nên..."

- "Cái gì? Là Vương Phong Thần nói với con vậy sao?"

Đầu cô ong ong, tai như vừa có tiếng sét xoẹt qua. Sao Vương Phong Thần có thể reo rắc vào đầu trẻ con những thứ như vậy chứ? Rồi cô lại hỏi:

- "Thế b...ba con có còn nói gì nữa không?"

- "Dạ không. Sau đó chú chỉ bảo là phải đợi thêm một thời gian nữa thì mẹ và chú mới nặn em bé xong."

Yến Nhi tròn mắt, hồn nhiên đáp.

Lúc này đây cô chỉ muốn độn thổ mà thôi. Vương Phong Thần thật muốn làm cô tức chết mà.

- "Yến Nhi, con nghe mẹ nói đây. Sẽ không có em bé nào cả."

- "Sao lại thế? Vậy là chú nói dối con sao?"

- "Mà thôi, con đừng hỏi lung tung nữa."

- "Mẹ! Trên cổ mẹ sao lại nhiều vết đỏ thế kia."______Bị cô nạt, Yến Nhi lại vô tình nhìn thấy những dấu vết kì lạ trên cổ cô.

Tĩnh Anh giật nảy, vội lấy tay che lại rồi đáp:

- "Không có gì đâu, tại mẹ không cẩn thận nên bị muỗi đốt đấy thôi."

Cô vì thẹn quá nên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng như hai trái cà chua chín rồi tiếp tục lái xe đi đến hiệu thuốc.

Đến khi cô đi ra, Yến Nhi lại tò mò hỏi:

- "Mami, mami bị ốm ở đâu à? Sao mami lại phải vào hiệu thuốc?"

- "À, tủ thuốc y tế nhà mình hết loại thuốc này nên mami mua về dự phòng thôi. Không có gì đâu."

Thứ thuốc mà cô mua chính là thuốc tránh thai nhưng hôm nay Yến Nhi bỗng tò mò quá nhiều thứ nên cô đành phải nói đại một lí do để con bé khỏi hỏi nữa.

Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã về tới nhà. Cô ngạc nhiên khi thấy xe của Hàn Tử Hân đang đỗ trong sân. Yến Nhi cũng nhận ra chiếc xe bèn reo lên:

- "A! Ba nuôi tới kìa mẹ."

Ngay sau đó cô liền bế Yến Nhi đi vào trong nhà. Lúc này Hàn Tử Hân đang ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy hai mẹ con cô về, anh liền hỏi:

- "Tĩnh Anh, Yến Nhi, hai người đi đâu mà bây giờ mới về vậy?"

- "Con với mami vừa ở nhà..."

- "Không có gì đâu. Em với Yến Nhi vừa ra ngoài chút. Có chuyện gì vậy anh?"

Yến Nhi đang định nói thì cô đã kịp thời cướp lời nó.

- "Em làm gì mà anh gọi cho em không được vậy?"

- "Điện thoại của em...nó...à, điện thoại của em hết pin."

Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại của mình đã bị Vương Phong Thần ném vỡ.

- "Mà anh gọi cho em có việc gì vậy?"

- "Joseph* gọi cho em không được nên cậu ấy gọi cho anh. Cậu ấy nói là ba em tỉnh rồi."

(*) Joseph là người bạn bác sĩ của Hàn Tử Hân giúp ba cô chữa bệnh mà mấy chap trước có nhắc tới.

- "Sao, anh nói gì? Ba em tỉnh rồi?"

Tĩnh Anh nghe được tin này thì trong lòng vui mừng khôn xiết.

- "Ừ. Cậu ấy nói bác trai đã tỉnh nhưng vẫn chưa thể đi lại được do nằm liệt đã một thời gian nên các bó cơ hơi cứng. Cần phải mất một khoảng thời gian trị liệu vật lí nữa."

Hàn Tử Hân theo lời Joseph truyền đạt lại cho cô.

- "Tạ ơn trời phật đã giúp ba con tỉnh lại. Tử Hân, cảm ơn anh. Khi nào có thời gian thì em sẽ gọi điện cảm ơn bác sĩ Joseph. Vậy là ba mẹ sẽ sớm trở về đoàn tụ với mẹ con em rồi."

Trong thời gian ba mẹ cô sang nước ngoài điều trị, mặc dù còn có quản gia và cả người làm nhưng cô vẫn thấy căn nhà rất trống vắng.

- "Em không cần khách sáo với anh vậy đâu. Haha...Tĩnh Anh! Cổ em bị làm sao đây?!"

Bây giờ, sau khi đã nói xong mục đích chính mà anh tới đây thì Hàn Tử Hân mới lại để ý thấy trên cổ của cô có những vết xanh tím.

Bị Hàn Tử Hân nhìn trúng, Tĩnh Anh chột dạ giật mình làm rơi túi xách trên tay xuống đất, tay đưa lên sờ cổ theo bản năng, ngượng ngùng đáp:

- "Không có gì đâu, là do em không cẩn thận nên..."

- "Tĩnh Anh, đây là...tại sao em lại phải uống thứ này?"

Vô tình vỉ thuốc tránh thai trong túi xách cũng rơi ra ngoài nên Hàn Tử Hân liền nhìn thấy. Anh vội nhặt chúng lên rồi ngờ ngợ hỏi.

- "Tử Hân, em...em..."______Tĩnh Anh bối rối không biết phải nói làm sao. Mặc dù hôn ước với cô và Hàn Tử Hân chỉ là một màn kịch nhưng không hiểu sao lúc này đứng trước mặt anh thì cô lại cảm thấy như mình đã lén lút làm chuyện xấu sau lưng anh.

- "Tĩnh Anh, có phải Vương Phong Thần hắn đã làm chuyện này với em không?"

Hàn Tử Hân khuôn mặt bắt đầu tối sầm lại khi nghĩ tới khía cạnh này.

- "Em...Yến Nhi, con vào trong phòng chơi đi nhé. Mẹ và ba nuôi nói chuyện một chút rồi mẹ sẽ lên với con."

Vì không muốn con bé chứng kiến cuộc nói chuyện giữa cô và Hàn Tử Hân nên cô liền bảo con đi lên phòng chơi.

- "Vâng ạ."_______Yến Nhi ngoan ngoãn đáp rồi chạy đi.

Đến khi chỉ còn hai người, Hàn Tử Hân lại hỏi tiếp:

- "Tĩnh Anh, chẳng lẽ em quên toàn bộ những chuyện mà hắn đã gây ra cho em rồi hay sao?"

- "Em đương nhiên là không quên rồi. Làm sao em có thể quên đây?"

Cô nhìn anh đáp.

- "Vậy tại sao em lại cùng hắn..."

Hàn Tử Hân vì mất bình tĩnh mà nắm chặt hai bả vai cô, hỏi.

- "Đâu phải em tự nguyện. Là anh ta, anh ta..."_______Nói đến đây thì nước mắt cô bỗng tuôn ra. Nếu cô tự nguyện thì cô đâu cần phải mua thứ thuốc kia làm gì nữa. Tại sao Hàn Tử Hân không chịu hiểu mà lại to tiếng với cô như vậy chứ.

- "Tĩnh Anh, anh hiểu rồi. Anh xin lỗi vì đã to tiếng với em."

Hàn Tử Hân nghe cô nói vậy thì liền bừng tỉnh. Anh nhận ra mình đang nắm bả vai cô hơi chặt liền vội buông ra rồi ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành nhưng cô lại mau chóng đẩy anh ra rồi nói:

- "Không sao đâu. Em mệt rồi. Anh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi."