Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 1: Phản bội



Số phận thật quá trêu ngươi, hôm trước còn là tiểu thư danh giá nhà họ Hàn vậy mà trong phút chốc đã mất tất cả.

Tí tách...tí tách...mưa bắt đầu nặng hạt.

Ông trời là đang xót thương cho số phận của cô ư?

Hàn Quyên lững thững đi ra khỏi căn biệt thự, từng hạt mưa như những mũi kim nhọn xuyên qua lớp áo mỏng đâm thẳng vào da thịt cô.

Ánh mắt cô vô hồn, không biết đang nghĩ gì, nước mưa hòa vào nước mắt. Tim can Hàn Quyên như chết lặng.

Ngày mai là ngay tổ chức hôn lễ, là ngày Hàn Quyên lên duyên với Trần Tuấn Khang - vị hôn thê và cũng là thanh mai trúc mã của cô. Thật không ngờ, mọi chuyện vừa xảy ra đã khiến tất cả tan biến thành tro bụi.

Một tiếng trước...

Khi vừa nhận được điện thoại từ anh hai báo gia đình xảy ra chuyện. Hàn Quyên lập tức từ thành phố A trở về.

Nhận tệp tài liệu mà anh hai điều tra được, Hàn Quyên như lặng đi, tim cô cũng hẫng một nhịp.

Toàn bộ tài sản, tập đoàn cùa Hàn gia đều đã sát nhập vào Trần gia.

"Anh hai, chuyện này...sao có thể? Không...không thể nào."

Bộp...tập tài liệu trên tay rơi xuống sàn, giấy tờ bay đầy trên đất.

Hàn Cẩn Huy vò đầu, bứt tóc, đấm mạnh tay vào tường.

"Thằng khốn Trần Tuấn Khang chính là nó đã làm. Em còn không tin?"

"Em phải đi tìm anh ấy, phải hỏi cho ra lẽ." Hàn Quyên ngồi xuống thu lại đống tài liệu rồi với tay cầm chặt lấy chìa khóa xe chạy như bay xuống nhà, rất nhanh đã lên xe vụt đi mất.

Hàn Cẩn Huy đang rất rối bời, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm. Cô em gái này của anh ta từ nhỏ đã quen được cưng chiều, lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, tránh xa những tranh chấp ganh đua của thế giới bên ngoài vù vậy rất đơn thuần. Giờ mọi chuyện tồi tệ xảy ra, đã đến lúc phải để cô học cách trưởng thành.

"Hàn Quyên tiểu thư."

Quản gia nhà họ Trần cản cô lại phía trước cửa.

"Tránh ra." Hàn Quyên mang theo tâm trạng rối bời xông vào trong.

"Trần Tuấn Khang, anh mau ra đây. Anh mau giải thích mọi chuyện cho em."

Phía bên trong, Trần gia đang mở tiệc ăn mừng, tất cả đều có mặt đông đủ, rất náo nhiệt.

Thoáng lướt mắt qua cũng có cả Trương Đình, cô bạn thân của Hàn Quyên.

Trần Tuấn Khang buông đũa đứng dậy, nụ cười trên gương mặt điển trai vẫn cong lên.

"Hàn Quyên, em đã đến rồi?"

"Anh chuyện này...chuyện này là như thế nào?" Cô dúi sấp tài liệu vào tay Trần Tuấn Khang.

"Anh mau giải thích đi chứ." Cho đến giờ phút này dù đã nắm chắc 90% chuyện này là do anh ta làm nhưng Hàn Quyên vẫn ngu ngốc bác bỏ, ngu ngốc tin tưởng anh ta.

Đối mặt với đôi mắt đã ngấn nước của cô, Trần Tuấn Khang hơi mất tự nhiên đánh mắt qua hướng khác cao giọng nói:" Đều là tôi làm, tất cả đều được gia đình tôi lên kế hoạch từ sớm, tốn cũng không ít công sức. Chỉ trách Hàn gia các người ngu ngốc."

Lời này của anh ta như sét đánh ngang tai cô.

"Phải rồi hôn lễ sẽ hủy bỏ, ngày mai sẽ thông báo với cánh truyền thông. Cô tự mình lo liệu đi."

"Anh...anh...các người..."

Ánh mắt của đám người nhà họ Trần nhìn cô đầy phán xét, mỉa mai, có kẻ còn cười nhạo bàn tán. Giờ phút này cô bị xem như là trò hề.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Hả?"

Bốp! Cô tức giận dùng lực tát mạnh vào mặt Trần Tuấn Khang.

Cảm giác niềm tin bị phản bội, tình cảm bị lôi ra làm trò tiêu khiển tất cả đều được dồn vào cái tát vừa rồi.

Mặt anh ta đỏ ửng còn in dấu tay, Trần Tuấn Khang dần thu lại nụ cười trên mặt.

Trương Đình vẻ mặt ngả ngớn, yểu điệu đi tới xô ngã Hàn Quyên:" Mày dám đánh Tuấn Khang? Nhìn lại bộ dạng hiện giờ của mày xem còn xứng với anh ấy không?"

Hàn Quyên bị xô ngã cổ tay đập xuống sàn nhà đau điếng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút. Cô ngước mắt nhìn người mình coi là bạn thân đang ôm tay chồng sắp cưới của mình.

Haha chỉ trong vòng một ngày cô mất đi tất cả và cũng nhận được quá nhiều bài học.

Thì ra là bọn họ đã lén lút qua lại từ lâu, cô ta và gia tộc họ Trương chắc cũng góp không ít công sức trong thương vụ vừa rồi. Nhìn lại hóa ra bản thân cô chính là kẻ ngốc.

"Trần Tuấn Khang, Trương Đình và cả gia tộc nhà các người đều là lũ chó phản chủ." Nhớ lại khi xưa Hàn gia đã nâng đỡ họ thế nào, không ngờ lại có ngày này.

Hàn Quyên chật vật đứng dậy, gạt nước mắt lững thững bước ra khỏi Trần gia, cô sợ nếu còn ở đây thêm một phút một giây nào nữa cô sẽ bị bức đến phát điên mất.

Nhìn bóng lưng cô rời đi Trần Tuấn Khang có chút không nỡ, bản thân anh ta bên Hàn Quyên lâu đến như vậy đương nhiên cũng có chút động lòng nhưng trước sự lựa chọn giữa cô và gia tộc anh ta sẽ không chọn cô.

Rất nhanh Trần Tuấn Khang đã lấy lại tinh thần vòng tay ôm eo Trương Đình trở vào trong tiếp tục bữa tiệc.