Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 47: Có đáng không?



Michael Edward ôm miệng vết thương, hắn ta tiến sát đến chỗ Ám Nguyệt. Ánh mắt nhìn cô đằng đằng sát khí.

Bốp…âm vang chói tay, một cái tát này làm cả người Ám Nguyệt nghiêng hẳn về một phía. Cô có thể cảm nhận được vị máu nồng đậm trong miệng bắt đầu vương ra khóe môi.

“Tao đã cho mày cơ hội nhưng là mày không chịu nắm lấy.” Michael Edward siết chặt cằm cô nâng lên.

Ám Nguyệt nở nụ cười đầy khiêu khích, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn: “Cơ hội? Haa…Có trách chỉ trách tao ra tay quá nhẹ, không thể một dao đâm chết loại khốn như mày.”

“Tốt, tốt lắm. Rất mạnh miệng.” Tay hắn siết cằm cô càng thêm mạnh.

“Mặc Tiêu Dao quả rất coi trọng mày, đích thân đào tạo thân thủ không tồi. Trước giờ có rất ít người có thể làm tao bị thương.” Nói rồi hắn buông tay đang siết chặt lấy cằm cô ra dời vị trí xuống vết thương đang chảy máu do khi nãy bị một tên thuộc hạ của hắn bắn trúng.

“Bị thương rồi sao? Có đau không?” Ngón tay hắn cố ý dùng lực ấn vào vết thương đang chảy máu khiến nó càng trở nên nghiêm trọng.

Ám Nguyệt dù đau đớn nhưng vẫn cắn răng không chịu khuất phục, cô bật cười nói: “Trước giờ có rất ít người có thể làm mày bị thương? Vậy đó là do mày quá hèn nhát không chịu lộ diện, chỉ biết trốn chui trốn lủi rồi tự ảo tưởng bản thân mình là lợi hại nhất.”

Bốp…lại một phát tát nữa giáng xuống mặt Ám Nguyệt, cô chút chút đứng không vững nhưng ánh mắt ấy, nụ cười ấy vẫn không thay đổi: “Sao hả? Tao nói đúng quá nên thẹn quá hóa giận? Bị một thuộc hạ mới được anh ấy đào tạo làm cho bị thương ra nông nỗi này mà còn không biết xấu hổ khoe khoang rất ít người có thể làm cho mày bị thương?”

Phập…Một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào vết thương đang chảy máu kia của Ám Nguyệt. Trán của Michael Edward nổi gân xanh quả nhiên đã bị những lời nói của Ám Nguyệt chọc giận.

“Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm.”

Ám Nguyệt dù đau đến tê dại vẫn cắn răng nói cho hết: “Nói cho mày biết loại sâu bọ như mày không xứng làm đối thủ của lão đại, dù cho nhắc đến tên anh ấy mày cũng không xứng.”

Cán dao được Michael Edward đâm sâu hơn, khóe miệng Ám Nguyệt bắt đầu chảy ra một dòng máu. Cô biết bản thân giờ phút này chọc giận hắn là một việc làm hết sức ngu xuẩn nhưng như vậy thì sao chứ? Nỗi hận thù vì mối thù gia tộc đang sục sôi, sự bất lực vì không đủ mạnh để giết chết kẻ trước mặt, cùng nỗi bất an khi không rõ an nguy của Mặc Tiêu Dao. Tất cả dồn lại khiến cho Ám Nguyệt giờ phút này trở nên bất cần, dù sao cũng phải chết vậy cần gì phải sợ.

“Ám Nguyệt.” Bạch Phong dùng sức giằng ra khỏi hai tên thuộc hạ của Michael Edward nhưng không thành.

Cô nhìn về phía Bạch Phong, dùng khẩu hình nói với anh: “Xin lỗi Bạch Phong.”

“Vốn để mày phải căm hận Mặc Tiêu Dao sau đó làm việc cho tao. Nhưng mày không biết điều.”

Phập…hắn rút lưỡi dao ra xong một lần nữa lại đâm vào vị trí vết thương đang chảy máu.

Ám Nguyệt sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, cô nắm chặt tay, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Michael Edward.

“Hắn ta đáng để mày phải hy sinh như vậy sao?”

“Đáng hay không có nói thì loại như mày cũng không hiểu được.”

Bỗng từ phía ngoài có tiếng đánh nhau, có cả tiếng súng nổ.

Michael Edward cau mày nhìn ra bên ngoài chỉ thấy đám thuộc hạ của mình đều ngã rạp dưới sàn.

“Chủ nhân, có người đến.” Một tên thuộc hạ báo cáo.

“Kẻ nào?”

Tên kia chưa kịp trả lời thì một thân ảnh mặc hắc y đã đi vào, là Mặc Tiêu Dao.

Michael Edward thấy anh thì mặt biến sắc, nhưng hắn đợi mãi cũng chỉ thấy một mình Mặc Tiêu Dao đi vào thì thả lỏng đôi chút để cho đám thuộc hạ xử lí anh.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn không cười nổi nữa, đám thuộc hạ chặn lại thì đều bị bắn gục. Phong Duật, Nam Dương, Ngụy Lỗi cùng Duy Vũ mở đường cho anh.

“Lão đại.” Vừa thấy anh Bạch Phong thoáng thả lỏng. Hai kẻ đang giữ anh bị Ngụy Lỗi bắn chết, Nam Dương liền chạy tới đỡ lấy anh.

“Thảm hại thật đấy Bạch Phong.” Nam Dương không quên buông lời trêu chọc.

“Cút, ông đây là bị chúng nó hội đồng.”

Mặc Tiêu Dao ánh mắt dán trên người Ám Nguyệt, ánh mắt cùng sắc mặt anh lạnh thêm vài phần.

“Lão đại.” Vừa thấy anh, Ám Nguyệt miễng cưỡng nén cơn đau nở nụ cười.

Michael Edward là lần đàu đối diện với Mặc Tiêu Dao, anh ta cau mày nói: “Khách không mời mà tới.”

“Mày muốn gì?” Giọng anh như đang đè nén cơn tức giận đang sục sôi.

“Sao hả muốn cứu nó? Tao muốn toàn bộ địa bàn ở khu vực phía nam. Thế nào?” Michael Edward dùng Ám Nguyệt làm con tin để trao đổi. Hắn đã thu toàn bộ biểu cảm của Mặc Tiêu Dao vào tầm mắt. Chính vì vậy hắn nghiễm nhiên nghĩ bản thân đang nắm giữ con tin vô cùng có giá trị nên có thể ra bất cứ điều kiện gì.

Địa bàn phía nam chính là một nhánh sản xuất vũ khí của Mặc Tiêu Dao, phát triển khá mạnh mẽ, tên này quả thèm khát nơi đó đã lâu.

Thấy Mặc Tiêu Dao không đáp, hắn đắc ý quay qua nhìn Ám Nguyệt với ánh mắt đáng thương: “Có thấy không? Người mà mày sùng bái, dùng cả tính mạng để đánh đổi, hắn ta thậm trí còn chẳng muốn dùng vài cái địa bàn nhỏ nhoi để đổi mạng cho mày.”