Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 131: Trách móc



Dylan lên tiếng trách móc Huyền Thiên Băng, Dylan còn rất nhiều việc muốn nói nhưng chỉ nói những việc chính thôi vì nhiêu đấy đã làm anh tức đến hộc máu rồi! Đừng nói đến những việc khác.

“ Em biết sai rồi. ” Huyền Thiên Băng khuôn mặt ủ rũ, cúi đầu nhận lỗi..

“ Em..! ” Dylan lấy tay che mặt, hồi đó đến bây giờ chiêu này của Huyền Thiên Băng chính là chiêu mà Dylan không bao giờ đỡ nổi! Thật đáng hận mà!

“ Thôi mà, đừng giận em nữa.. ” Huyền Thiên Băng chớp chớp mắt, ra bộ dáng lấy lòng Dylan. Nếu không thì cô không biết Dylan sẽ tức giận đến mức nào đâu, có khi quăng cô đến châu Phi chơi vài tháng cũng không chừng.. Ôi thôi! Huyền Thiên Băng không muốn đâu!

“ Em..! Phạt em.. ” Dylan chưa kịp nói thì Huyền Thiên Băng đã lí nhí chen vào..

“ Bụng em còn có cháu anh đấy.. Anh nỡ phạt em sao? ”

“ Hừ! Thật hết cách với em mà! Phạt em không được rời khỏi Italy nữa! Đặc biệt không được phép đến thành phố A trong vòng 5 năm, nghe rõ chưa? ” Dylan xoa xoa thái dương, dường như không còn cách phạt nào nhẹ hơn rồi.

“ Được thôi! ” Huyền Thiên Băng cười tươi đáp lại, dù gì cô cũng không có ý định rời đi nữa.. Ủa mà khoan.. Cô còn điều tra vụ của mẹ cô nữa, như thế nào lại bị hạn chế tự do rồi?

“ Khoan đã, không phải ý anh là bắt em ở Italy trong 5 năm không được rời đi chứ? ” Huyền Thiên Băng lờ mờ hỏi lại, nếu mà đúng thì cô chết chắc rồi!

“ Ừ, chứ em nghĩ anh sẽ để em đi khắp thế giới sao? Dạ, em đang nghĩ cái gì thế, từ khi nào lại có hình phạt du lịch khắp thế giới cơ chứ? ” Dylan trả lời, chỉ cho phép Ám Dạ rời đi khi có việc rất quan trọng thôi, ngoài ra đều phải ở Italy tịnh dưỡng!

“ Hả? Có đùa không thế? Em còn có việc của riêng em mà! ” Huyền Thiên Băng bất mãn lên tiếng, định cấm túc cô luôn hay sao thế?

“ Không đùa. Không nói nhiều, cứ quyết định vậy đi. ” Dylan nói xong định rời đi thì bị Huyền Thiên Băng kéo lại.

“ Làm sao? ” Dylan mệt nhoài trả lời, đứng cũng sắp không vững luôn rồi.

“ Anh bệnh à? ”

“ Không có. ” Dylan vô tư trả lời, lườm nguýt cái tên phía sau tấm kính kia. Huyền Thiên Băng nhìn theo hướng đó cũng biết là Dylan đang lườm ai rồi, phải chăng tối qua hai người ‘ vận động ’ mạnh quá nên mới thành ra bây giờ?

“ Ồ, không có thì không có! ” Huyền Thiên Băng cười nham hiểm, tin anh mới lạ đấy!

“ Cầm cái gì đấy? ” Dylan nhìn một cuốn sách hỏi, nãy giờ cứ thấy Huyền Thiên Băng cầm hoài nhưng vẫn không biết đấy là cái gì.

“ À, em đang định đưa anh xem. Đây là nhật ký của mẹ em, anh cứ đọc hết đi. ” Huyền Thiên Băng đưa cho Dylan, nếu anh đã cấm cô không ra khỏi Italy thì được thôi. Việc của cô để anh làm vậy, dù sao Dylan cũng dễ bề hành động hơn cô mà. Hơn nữa nhờ Dylan và cả Quỷ Y nữa, hai người thì hiệu suất sẽ nhanh hơn. Đỡ mất thời gian!

Dylan cầm đọc hết một lượt, xong Huyền Thiên Băng kêu lật xuống trang cuối xem đi thì anh mới lật.

Nhìn những dòng chữ thì Dylan cũng không mấy bất ngờ như đã lường trước mọi việc. Nhưng khi nhìn bức ảnh kế bên thì Dylan quá đỗi ngạc nhiên! Ngay lập tức hỏi: “ Người đàn ông này..? ”

“ Theo lời của mẹ em thì ông ta chính là cha em. ” Huyền Thiên Băng không chút ngập ngừng, liền trả lời rất nhanh.

“ Không đúng.. Sao có thể.. ” Dylan giọng hơi run, nói hết sức nhỏ.

“ Anh nói gì chứ? Người này anh quen sao? ” Huyền Thiên Băng cau mày, nhìn biểu hiện này của Dylan hình như là có quen thật rồi.

“ Anh.. Đúng thật là có chút quen mắt, em về phòng nghỉ ngơi đi. Khi nào anh tìm ra người này sẽ mang em đi gặp. Trả lại em. ” Dylan trả lời và đưa cho Huyền Thiên Băng cuốn nhật ký, chỉ giữ lại tấm ảnh, xong liền bỏ đi một mạch, đang lúc ngơ ngẩn không để ý thì Dylan đột nhiên bị kéo vào căn phòng.

“ York! Làm cái gì vậy chứ? ” Dylan bực dọc nói, toàn thân rã rời, ngay cả sức chống chọi cũng không có.

“ Ban nãy em lại phá lệ à? ” York hỏi, ý anh là ban nãy Dylan đã phá lệ về hình phạt cho Ám Dạ sao?

“ Ừ. Có việc gì không? Em hơi mệt, không có gì thì anh đi ra đi. ” Dylan đẩy mạnh York nhưng đáng tiếc lại không làm York xê dịch dù chỉ một chút..

“ Hay lắm, đã không đi Dubai, còn đuổi anh? Đừng có mơ! ” York vừa nói vừa dùi đầu vào cổ Dylan, cắn nhẹ.

“ Thôi nào! Em cũng đã đền bù cho anh rồi còn gì? Còn muốn thế nào nữa? ” Dylan trả lời, nếu không phải hôm qua York quá đáng thì hôm nay Dylan cũng đâu đuối sức như này. Chuyện là họ đang du lịch ở Dubai nhưng Dylan lại nghe báo về việc của Ám Dạ nên phải lập tức quay về, thế là suốt chặn đường về Dylan bị York hành đến đáng thương..

“ Không đủ, anh muốn nữa. ” York vô sỉ nói, liên tục tạo dấu vết trên cổ Dylan.

“ Em nói đủ rồi! Em đang rất mệt! ” Dylan đang có phần bực tức nên buông lời không kìm nén.

York nghe xong thì mặt tối sầm lại, lộ rõ vẻ không thích.