Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 156: Dạ hội



Alice nghe xong liền câm nín.. Nói cũng quá đúng đi, không còn lời nào để phản bác.

“ Sao lại phải đắn đo như vậy chứ? Đi với anh là được chứ gì! ” Dylan bước lại gần Alice, mỉm cười hào sảng.

“ Được, quyết định vậy đi. ” Alice nghe xong liền đồng ý tức khắc, Quỷ Y thì ôm một cục tức với cả Dylan và Holly!

“ Vậy con đi trước! Đi thôi nào uncle, ai bảo ban nãy chú không giúp con chứ, cho chừa! ” Holly kéo Quỷ Y rời khỏi, hỏi Quỷ Y rằng bây giờ họ sẽ đi đâu?

“ Tới giờ rồi đấy, Alice à. ” Dylan nhìn lướt qua đồng hồ, liền nói.

“ Em vốn không định đi, chỉ là, chủ bữa tiệc này lại là mục tiêu của em. Có vẻ sẽ khá vui đấy! ” Alice cười gian, đang nghĩ rằng cô nên ban cho tên đó một cái chết như thế nào đây?

“ Anh có cần thay trang phục không? ” Alice hỏi, nhưng nhìn Dylan thì chắc là không rồi. Bộ âu phục đẹp thế cơ mà!

“ Không cần đâu, chúng ta có thể đến thẳng đó rồi. ” Dylan mỉm cười, rồi họ cùng nhau rời đi, lên xe và đến dạ hội.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

[…] Dạ hội E.V.N

“ Xin chào ngài, mời ngài và cô đeo mặt nạ vào. Cứ lựa cái mình thích, chân thành cảm ơn. ” Vị tiếp tân bên ngoài sau khi soát thiệp liền nói.

“... ” Người đàn ông đấy không đáp lại, mang theo một khí chất chết chóc mấy ai sánh bằng.

Alice bước xuống xe, quý phái bước đến nơi tiếp tân, Dylan đưa thiệp mời. Họ cũng làm thủ tục như những người khác, cũng lấy một chiếc mặt nạ đeo vào. Nhìn vào đống mặt nạ này thì không có cái nào là cặp cả, thôi vậy, lấy đại cái này. Dylan cũng bốc bừa, xong liền cùng Alice bước vào bữa dạ hội.

Alice rất ít khi dự tiệc, chỉ là lần này là nhiệm vụ, không thể không đi. Cô lấy một ly rượu, xong lại rời bữa tiệc náo nhiệt kia, ra ban công hút một điếu thuốc. Không may, ban công đã có người, vì bên trong rất đông, cô không thể hút thuốc được, vì thế liền không ngần ngại mà đứng sang góc bên phải của ban công. Người đàn ông kia thì đứng ở góc trái nhâm nhi ly rượu, tỏa ra khí chất mê hoặc.

Nhanh kết thúc lẹ việc này rồi về nhà thôi, chán lắm rồi! -Alice nghĩ. Vừa nghĩ xong, tai nghe lại vang lên, giọng của Dylan.

“ Alice, quay lại bữa tiệc ngay. ”

“ Một lúc nữa, đang dang dở điếu thuốc. ” Alice đáp lại, người phía bên cạnh là Waldo cũng nhìn khi nghe giọng nói hết sức quen thuộc này, rồi lại tự chế giễu bản thân. Cô gái này sao có thể là Huyền Thiên Băng được chứ? Dù trước đây Huyền Thiên Băng có như thế nào thì Hàn Tử Mặc chưa bao giờ thấy cô hút thuốc..

“ Alice! ” Dylan lớn tiếng, tuy nhiên vẫn không dọa được Alice một chút nào.

“ Biết rồi. ” Alice trả lời lại, thật là phiền phức mà, hút một điếu thuốc cũng không xong. Alice liền dùng tay dập tắt điếu thuốc, tuy có để chút thương tích lên tay cô nhưng chẳng biết sao Alice đột nhiên lại hứng thú với việc tự làm thương bản thân như này. Làm xong mới thấy.. Chán phèo!

Waldo ở bên cạnh nhìn có chút ngạn nhiên, cô gái này không biết đau hay sao...?

Alice liền rời khỏi đó, Waldo cũng bước theo, khi hai người họ bước đến giữa trung tâm của bữa tiệc thì đèn đột ngột tắt hết, tiếng của MC vang lên.

“ Xin chào tất cả mọi người đã đến bữa tiệc của ngài Africando. Đây là một trong những tiết mục đặc sắc của bữa tiệc này. Bây giờ sẽ có một ánh đèn chiếu đến hai người, là hai người có chiếc mặt nạ cặp trong số hơn 100 chiếc của ngày hôm nay! Mời đèn bắt đầu! ”

“... ” Alice với khuôn mặt không chút cảm xúc, nhàm chán! Vậy mà.. Vài giây sau chiếc đèn này lại chiếu đến cô rồi? Cái gì thế này! Đùa à?

Chiếc đèn kia cũng chiếu trúng Waldo, hóa ra hai người họ chọn đúng mặt nạ cặp, vậy mà không nhận ra.

“ Vâng thưa quý vị, đã tìm thấy hai người đeo mặt nạ cặp rồi! Bây giờ họ sẽ nhảy điệu nhảy mở màn! ” MC tiếp tục nói.

Cô sẽ làm sao đây? Cô gái? Tôi rất mong chờ đấy! -Waldo nghĩ.

Chậc, lỡ rồi thì nhảy thôi chứ làm sao bây giờ, không thể quậy tung cái nơi này được. Cái tay chết tiệt, hơn trăm cái vậy mà cũng lấy trúng cái cặp cho được! Không biết là xui hay là hên nữa, thật bực mình quá đi mà!

“ Mời hai vị! ” MC nói, ngầm ra hiệu cho ban nhạc, âm nhạc dần vang lên. Waldo tiến lại gần Alice, cô cũng tiếng lại gần hắn.

Cả hai cùng nhau khiêu vũ, một cảm giác quen thuộc ập đến với cả hai người. Người này.. Sao lại có chút giống với hắn.. Không, đây không thể là Hàn Tử Mặc được, tóc của Hàn Tử Mặc màu đen, không phải màu vàng! Đúng thế, đây chắc chắn không phải Hàn Tử Mặc! Alice tự nhủ với bản thân như thế.

Cô gái này... Quả thật quá giống với Huyền Thiên Băng... Tại sao ngoại hình hoàn toàn khác nhưng lại có một khí chất giống như vậy? Trên đời này vậy mà còn tốn tại một người giống với người con gái hắn yêu như thế sao? Nếu đây không phải Huyền Thiên Băng, Hàn Tử Mặc sẽ giết chết cô ta. Hắn không cho phép bất kỳ một người nào trên thế giới này giống với người phụ nữ của hắn. Càng không cho phép bản thân động lòng với cô ta chỉ vì, cô ta giống với Băng!