Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 272: Hoan ái (2)



“ Chỗ đó.. Nhạy.. ” Như bị kích thích quá độ, cô không thể nói nên lời.

Hàn Tử Mặc nhẹ nhàng rời khỏi cánh hồng kia, tà mị nói: “ Em như thế này thật đáng lo đấy, qua đêm nay liệu em có thể đi đâu? ”

Hàn Tử Mặc nói không sai, chỉ là dạo đầu thôi mà cô đã.. đã mê mệt thế này rồi... Sức của Hàn Tử Mặc cũng không phải dạng dạo đầu rồi ngưng...

Thấy cô mất tập trung, hắn tà ác ấn nhẹ lên đầu ngực cô. “Ư… a…” Có chút không chống đỡ được cô ngửa cổ ra, rên khẽ. Hàn Tử Mặc không bao giờ bỏ qua chút tiện nghi này, thuận thế hôn dọc từ cần cổ xuống, kích thích cô run lên từng hồi.

Không muốn chờ đợi quá lâu, đẩy nhẹ cô xuống, hắn thâm nhập sâu vào trong bộ đồ ngủ của cô, trượt dần đến đùi… Ngón tay của Hàn Tử Mặc bắt đầu tiến vào bên trong nơi tư mật của Huyền Thiên Băng. Như kích thích, cô rên lên từng đợt. Hắn không để cô hưởng thụ một mình nụ hôn cũng dồn dập rơi xuống, răng môi cùng hòa quyện.

“Ưm…” Khẽ rên một tiếng, tuy nhiên lần này thứ Huyền Thiên Băng muốn không phải là nằm yên nữa... Ngón tay thon dài của Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy nóng bỏng của Hàn Tử Mặc, tay dần chuyển động. Khoái cảm mà cô mang lại cho hắn như tiếp thêm năng lượng, ba ngón tay liên tục ra vào trong cô không ngừng nghỉ. Động tác Huyền Thiên Băng chuyển động chậm dần vì bên dưới... hơi quá sức với cô.

Lần này, bên dưới Hàn Tử Mặc rút ra khỏi tay cô, tiến vào bên trong trót lọt.

“ Á! ” Huyền Thiên Băng rên rỉ, tay túm chặt lấy bả vai của Hàn Tử Mặc.

Thấy Huyền Thiên Băng rên lên, Hàn Tử Mặc bất giác có chút khựng lại: “ Có đau không? ”

“ Không.. Đừng, đừng dừng lại... ” Huyền Thiên Băng gập đầu vào Hàn Tử Mặc, hai mắt bắt đầu mơ màng nhưng vẫn bấu chặt lưng hắn, mỗi một lúc lại thở dốc. Bên trong cô rất nóng, hắn ra vào cũng không dễ dàng gì. May là có mật dịch bôi trơn khiến việc luân động dễ đi không ít. Dù Hàn Tử Mặc đã chắc chắn, năm năm nay không có hắn. Cô cũng chưa từng làm gì, nhưng bây giờ thật sự chứng kiến. Thật làm người ta vui sướng!

Tiếng ra vào luân hồi, Huyền Thiên Băng chỉ biết bám víu hắn, mặc cho hắn dày vò. Từng cơn ra vào không ngừng nghĩ, cả phòng lại từ từ nổi lên mùi của hoan ái. Kích thích đến lạ thường, một hồi lâu rất lâu sau, Hàn Tử Mặc cuối cùng cũng đem **** **** phóng vào bên trong cô.

* Phù phù * Hắn thở dốc, Huyền Thiên Băng rên rỉ nhiều đến mức tê liệt, nước mắt vẫn chớ ngừng rơi.

Tưởng chừng đã kết thúc, cô liền có chút nhẹ nhõm. Năm năm này phải nói là sức chịu đựng của Huyền Thiên Băng tiến bộ không ít mới có thể chịu đủ cơn hoan ái này mà không ngất. Trầm mê trong dục vọng, cô có chút mơ hồ, vậy mà lại bị Hàn Tử Mặc lật người đem Huyền Thiên Băng đè xuống, một tay nhấc chân của cô lên. Lần này cũng không nhẹ nhàng nữa, hông của hai người va chạm kịch liệt, cặp mông trắng nõn của cô hơi đỏ lên, bên dưới không ngừng phát ra những tiếng “ bành bạch ” khiến người ta phải đỏ mặt.

* Bốp.. Bốp.. * Hắn đánh mạnh vào cặp mông hơi đỏ kia, một làn da nõn nà giờ lại thành đỏ chót rất đáng thương... Nhưng trong mắt Hàn Tử Mặc, lại rất đáng yêu.. Rất kích thích...?

Trong cơn hoan ái đầy dục vọng, cả hai người ướt đẫm mồ hôi, tóc của Hàn Tử Mặc như vừa mới gội xong, mồ hôi chảy dọc theo cánh mũi rơi trên làn da ngọc ngà của Huyền Thiên Băng. Dưới sự luân động liên tục không ngừng của Huyền Thiên Băng, cô không ngừng rên rỉ, tay bám víu lấy ga giường như đang nhẫn nhịn sự đau đớn và khoái cảm cực độ kết hợp lại.

Bên dưới vẫn luân động không ngừng, tay hắn lại chạm vào nơi nhạy cảm của cô. Bàn tay nghịch ngợm ấy cứ chơi đùa với đồi núi nhấp nhô của Huyền Thiên Băng, nắn bóp không theo quy luật, cứ tạo ra hình dạng này hình dạng khác làm cô không biết phải khóc hay cười... Dù gì bây giờ Huyền Thiên Băng cũng đang khóc...

Nước mắt Huyền Thiên Băng giàn ra không ít, Hàn Tử Mặc xoay người cô lại cúi đầu hôn lên khóe mắt của cô. Động tác bên trên và bên dưới như có sự trên lệch, thắt lưng của hắn lại thúc càng nhanh hơn.

“ Sắp.. Em sắp ra rồi... ” Huyền Thiên Băng gắng gượng lên tiếng, năm chữ này muốn nói ra với tình cảng bây giờ cũng thật khó...

Hàn Tử Mặc cũng cảm nhận, bản thân sắp ra một lần nữa liền ôm chặt lấy Huyền Thiên Băng đầu gục vào bả vai cô. Ra vào mỗi lúc một nhanh mỗi lúc một mạnh không chút lưu tình, ôm chặt không cho cô trốn tránh, cũng không cho cầu xin.

“ Ư..! ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng hét lên, cả hai đều ra cùng một lúc nhưng hoàn cảnh thì khác nhau, một như rồng như hổ, một thì yếu ớt không thể tả nổi. Thân thể xụi lơ, ngón tay siết chặt ga giường. Trong lúc co thắt đó, nơi giao hợp của hai người cũng trào ra chất dịch nhầy màu trắng.

Hàn Tử Mặc cuối cùng cũng dừng lại nằm cạnh cô, hai người thở hổn hển, vẫn còn chìm trong dư vị vừa rồi. Hắn đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán cô, rồi đặt lên ấy một nụ hôn. Chỉ là lần này, Huyền Thiên Băng một chút cũng không thể cảm nhận, hoan ái vừa kết thúc là Huyền Thiên Băng chìm vào giấc ngủ ngay. Nhưng Hàn Tử Mặc vốn không phát hiện, sắc mặt cô đã cứng đờ. Cứ vậy ôm cô rồi chìm vào cơn say.