Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 295: Một trận lớn



Không gian bên trong cánh cửa được mở ra ấy, hiện tại ba nam nhân đều tập trung một chỗ. Mà Hàn Tử Mặc của lúc này vốn đã không còn chút nhẫn nại lập tức sinh khí, “ Tôi có làm sao cũng không phải việc của các người, cút ra. ” Lời nói không mang theo sự dọa dẫm, đơn giản là bảo các người đừng lo chuyện bao đồng.

“ Do anh cứu bọn tôi nên mới bị như thế này, tôi phải có quyền xem vết thương chứ? ” Vũ trước nay cũng không ngán bất kỳ ai, trừ một vài người ngoại lệ, nay danh sách có lẽ phải thêm tên Hàn Tử Mặc rồi.

...Hàn Tử Mặc không phải là vì cứu hai tên ngốc tử kia đâu, là vì hai cái đứa gọi bạn thân bạn chí cốt kia thôi. Máu chó thật, bình thường Ken tập huấn không tồi vậy mà dễ dàng bị mang đi như vậy. Killian bình thường vẫn tập đều đặn rèn luyện sức khỏe nhưng so về trình độ đánh nhau trong tổ chức, Killian là kém nhất. Tuy nhiên đánh nhau kém không đồng nghĩa với sức yếu, cậu ta tập thể lực khá nhiều nên sức khỏe không tồi đâu, lực đạo rất mạnh.

Tay siết chặt thành quyền, nếu không phải Ken, Killian là bạn hắn, hắn cũng sẽ không nhân nhượng đến độ này. Như vậy cũng là nể mặt lắm rồi, tiếp đến... Xem ra phải nhẹ nhàng ‘tiễn’ hai vị này ra khỏi đây.

“... ” Không nói gì cả, quay lưng lại đối diện Vũ, lúc này anh vẫn còn vô cùng cứng đầu. Hàn Tử Mặc cũng chẳng vừa gì, một phát xách Vũ vứt ra. Còn đem trao cho Baldric một ánh mắt yêu thương, tới độ hắn không cần vứt Baldric tự lui ra. Đóng cửa mạnh bạo, đất cát vụn văng ra. Màng ngăn là tấm cửa, dù là bên trong hay bên ngoài đều có vẻ không thoải mái.

Vũ là bởi vì vết thương kia không cho anh quang minh chính đại xem, cộng với không được xử lý vết thương nên sinh lòng khó chịu. Còn Hàn Tử Mặc do không thể ‘xử’ hai tên chết bầm kia một trận ra trò nên thấy bực bội.

Khoác vội áo vào, nhìn lên phía kệ trên, hai khẩu súng lục được chạm khắc tinh tế từng chi tiết. Một màu trắng tinh khiết với những đường cong óng ánh vàng lượm, một màu đen quyền uy đơn giản với những chi tiết nhỏ đan xen. Hai khẩu súng lục này là loại được thiết kế riêng, cấu tạo có chút khác biệt. Hiện nay cũng chỉ có Hàn Tử Mặc sở hữu, trong quá trình chế tạo, hắn cũng có tham gia, đương nhiên với công dụng tính năng là nắm trong lòng bàn tay.

Ba mươi viên đạn, tốc độ thay nòng cực nhanh, chỉ cần nhắm chuẩn, sơ tốc đầu nòng 650 m/s, tầm bắn hiệu quả tới 120m. Thật ra khẩu màu trắng này không chỉ riêng Hàn Tử Mặc sở hữu, còn có một người có một loại thiết kế riêng giống như vậy. Không hẳn là giống hệt nhưng có tới bảy điểm tương đồng. Riêng khẩu màu đen, hai mươi hai viên đạn, tạm gác lại tính năng khẩu súng, viên đạn được đặc chế vô cùng gắt gao. Thành phẩm quả là độc nhất vô nhị. Lực xuyên thấu không tồi, vừa đủ để ghim hẳn bên trong cơ thể vật cản. Rồi... Bùm, nổ không còn một mảng da thịt.

Cầm lấy hai khẩu súng lục, đem khẩu màu trắng bỏ vào bên trong túi áo không gian đặc biệt, khẩu còn lại để cạnh thắt lưng... Một đem giấu một bày ra, thật không biết Hàn Tử Mặc là đang toan tính cái gì. Mở cửa bước ra ngoài, sải bước dài không màng những ánh nhìn của ‘quần chúng’. Bị lơ một cách quang minh chính đại càng làm Vũ tức tối hơn, cái não ngốc như Baldric thì đâu có nghĩ ra cái gì.

Hàn Tử Mặc bước ra, tấm màn nhện bằng cách nào đó đã được tháo bỏ, hiện tại là song sắt. Black đã đi lấy chìa khóa rồi, không hiểu đột nhiên lại biến mất, trước nay làm gì có chuyện bất cẩn như vậy. Đi không quá lâu, lúc quay trở lại là Hàn Tử Mặc đã trở ra.

Marie Z lòng không rối nhưng khi nhìn tới Hàn Tử Mặc, dưới cái loại áp bức như núi đó... Muốn không run cũng khó... “ Black, chìa khóa? ”

“ Tôi biết mà, suốt ngày mắng tôi ngốc, bây giờ xem ra người ngốc là cậu. Cái lồng sắt này làm quái gì có chìa khóa, mất một lúc mới nhớ ra. ” Black nhíu mày tay làm rối hết tóc, mang vẻ mặt chán chường bước đến. Lôi thôi lếch thếch... Liền bị Hàn Tử Mặc lườm nhẹ một cái, lập tức trở nên nghiêm nghị. Kỳ lạ, nghiêm túc cũng cần phải có người quản thúc sao?

Black ngớ ngẩn nói xong, Marie Z ngớ người, tại sao đột nhiên lại quên mất cái này chứ? Đều tại tên lưu manh Black, cứ tới lúc quan trọng là làm phiền người ta. Bệnh ngẩn ngơ cũng là bị lây từ tên vô lại ấy. Như vậy lão đại làm sao ra, đây là loại sắt biến dị rất cứng cáp, muốn tách phải dùng dụng cụ trợ giúp bằng máy móc. Sức người cũng cần dụng cụ nhưng lên tới trăm người hợp lại. Thật là, vô cùng... cứng cáp?

*... * Một tiếng động nhẹ khẽ phát ra, Hàn Tử Mặc dùng sức tách rời hai thanh song sắt một cách dễ dàng, lại tạo ra một vài đường nét biến dị trên thanh sắt. Hắn nhếch mép, đầy vẻ khinh thường, đúng là đồ bỏ đi. Bị hắn dễ dàng tách ra như vậy còn nhốt cái gì chứ? Khinh bỉ vậy thôi, Hàn Tử Mặc vẫn dùng vài thủ thuật nhỏ để tách ra mà chỉ dùng chưa tới một phần lực. Nếu không, muốn tách được hai thanh kim loại này, ít nhất hao tổn hai phần sức lực. Mà Hàn Tử Mặc thì không rỗi để tự tổn hại sức mình, có thể dùng trí tuệ thì không nên bạo lực.