Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 26



Tối hôm đó. Bên gia tộc của anh tổ chức một bữa tiệc lớn của anh trai ba anh. Lâm Thác. Vì là người thừa kế gia tộc, bắt buộc anh phải tham gia. Anh có đưa theo cô và cho cô mặc mẫu thiết kế trang phục lễ hội mới nhất tự tay anh làm.

Cô thay xong, bước từ trên lầu xuống. Nhìn qua vẻ đẹp tự nhiên của cô thường ngày, nhưng giờ lại đẹp hơn một bậc trong trang phục váy lễ hội đỏ. Đai lưng đen hòa hợp với phong cách váy.

Chân đi đôi giày cao gót đen đính kim cương phát sáng. Túi xách cũng đen, bên trên thắt một nơ đỏ. Nhìn qua cũng biết giả của trang phục và phụ kiện không phải ít tiền.

Khi gần xuống bậc cuối cùng. Anh chìa tay ra và đỡ lấy tay cô. Anh mặc bộ vest đỏ rượu, cà vạt và giày đen. Mang bao tay trông rất lịch sự.

Nhìn họ như một cặp trời sinh vậy. Anh cùng cô bước ra xe. Chuẩn bị đi đến buổi lễ. Tài xế đã ở ngoài mở cửa chờ sẵn. Cả hai lên xe, xuất phát đến nhà chính của Lâm Gia.

Tầm 15 phút sau. Họ đã đến nơi. Vừa dừng trước cửa, phóng viên đã đứng sẵn ở bên ngoài, không dám hó hé hay ồn ào gì. Anh mở cửa ra, đi qua bên kia, mở cửa và dìu tay cô, cô vén váy bước ra khỏi xe. Rồi cùng nhau bước vào bên trong.

Mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng ấy. Đây là lần thứ 2 cô xuất hiện trước công chúng với anh. Nhìn họ còn rất đẹp đôi đến lạ thường nữa.

Bên trong. Không khí ồn ào và đông đúc của mọi khách khứa và người trong gia tộc. Anh dẫn theo cô tới trước một bàn tiệc lớn, trong đó có Lâm Thác và ba mẹ của anh, cùng với ông bà nội và một số người lớn trong nhà khác.

Ai cũng bị vẻ đẹp đôi của hai người làm cho thu hút. Tấm tắc khen ngợi. Còn mỗi Lâm Thác là không vừa ý. Đã buông lời chê bai cô:“Cô làm nghề gì? Xưng với cháu trai của ta không?”

Mọi người ai cũng hiểu được lời nói của ông ta. Ý ông ta bảo cô thấp kém không hợp với Huỳnh Thiên. Cô mỉm cười rồi cúi đầu chào:“Vâng. Cháu chỉ là thư kí của Lâm Tổng thôi ạ”

“Biết thân biết phận đấy” Giọng điệu ông ta hết sức muốn vả.

Bà nội của anh gọi cô:“Bé gái đằng đó. Lại đây bà xem nào”

Tự Uyên không biết kà bà ấy gọi cô nhưng anh đã nhắc:“Bà anh kêu em kìa”

Cô vội đi tới. Cả người cô tỏa ra khí chất cao quý mà hiếm người có được. Bà ấy vỗ nhẹ vào tay cô rồi bảo:“Cháu gái tên gì? Cho bà biết tên được không?”

“Dạ cháu tên Tự Uyên”

“Tự Uyên? Cái tên hợp với cháu lắm. Nào cháu ngồi cạnh bà đi”

Mọi người có mặt ở đó điều giật mình, bình thường bà ấy rất khó tính và nghiên khắc. Rất ít người khiến bà ấy dễ tính như vậy. Ngoài Huỳnh Thiên ra thì chưa từng có ai.

Anh cười một cái nhẹ. Vì nắm chắc trong tay là bà ấy đã công nhận cô là cháu dâu tương lai rồi. Điều đó thì ai cũng biết.

Lâm Thác đứng lên phản đối:“Mẹ! Không được. Không thể để cái đứa vắt mũi chưa sạch mà đòi đặt chân vào Lâm Gia được. Con thấy con gái của Lý Gia cũng khá được, vừa xinh đẹp vừa tốt nghiệp trường Thành Đại top 3 toàn quốc…”

Chưa để ông ta kịp nói xong, bà ấy đã cắt ngang lời ông ta:“Dừng! Ý ta đã quyết thì đừng mơ thay đổi. Con gái của Lý Gia làm gì so sánh được với bé gái này. Đừng hòng quyết định lời của ta. Trừ khi ta chết thì các ngươi mới có quyền đó”

Lời bà nội anh chắc như đinh đóng cột khiến những người ở đó không dám hó hé một lời. Đối với con trai thì bà ấy nghiêm khăc nhưng đối với hai đưa cháu này thì cực kì cưng chiều và tốt bụng.

Anh đi tới sau lưng bà rồi nói:“Bà nội. Cháu cũng muốn ngồi với Tự Uyên”

Bà nội vui vẻ nói đùa:“Kìa! Tránh cho thằng bé ngồi với vợ nó kìa”

Người ngồi gần cô lập tức đứng dậy đi chỗ khác. Anh ngồi thay vào đó. Đối diện là ông chú đáng ghét, bên cạnh là ba mẹ của anh và bà nội.

Phía Lâm Thác, ông ta không hài lòng nổi anh và cô. Đáng lẽ chức vị kế thừa đó phải là của con trai ông ta Lâm Thừa Vị nhưng vì anh tốt nghiệp loại xuất sắc trường Vân Long nên chức vị đó đã được định sẵn là của anh.

Ngôi trường Vân Long nổi tiếng là đào tạo những thiên tài của thế giới. 100 người thì chỉ chọn 1 người. Nói về độ khó và xếp hạng thì top đầu trường này nắm chắc trong tay.

Với độ đào tạo nhanh. Từ cấp 1 đến cấp 3 và thêm 2 năm học đại học. Nghiên cứu toàn bộ trong mấy năm, lượng kiến thức vừa đủ. Ít người có thể tốt nghiệp trường này. Nhưng anh lại làm được, còn là loại xuất sắc.

Từ đó suy ra, anh không phải dạng vừa nữa rồi. Cô khi đó mới nghĩ trong lòng:“Thì ra mình và Vịt chung trường à?”

Anh thấy cô cứ nhìn mình nên ghé sát tai cô nói nhỏ:“Sao nhìn anh đắm đuối vậy? Mê anh rồi hả?”

“Yes! Mê anh từ cái nhìn đầu tiên đó. Vịt à”

“Anh cũng vậy đó. Đậu Con”